Kể từ ngày đó, Bạc Băng không gặp lại Diệp Chính Thần.
Anh lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô, như chưa từng xuất hiện.
Cho dù là ngày thường hay ngày nghỉ, Bạc
Băng không thèm quan tâm đến mọi chuyện mà vẫn chuyên tâm đi học, chuyên tâm ghi chép bài, chuyên tâm xem tư liệu ở phòng nghiên cứu, dốc lòng
nuôi dưỡng vi khuẩn của mình.
Bảng tổng kết mà Diệp Chính Thần đã viết
cho cô, cô cũng chăm chú đọc, mỗi câu anh đều ghi chú rất cẩn thận , số
lần ngắt câu nhiều vô số do đánh dấu những ký hiệu quan trọng.
Đối với cô mà nói, dấu chấm than mà anh viết cũng vô cùng quan trọng.
Nuôi dưỡng vi khuẩn đến những ngày quan
trọng, Bạc Băng mang cả đệm chăn đến phòng nghiên cứu để qua đêm ở đó,
cứ cách ba giờ là cô mặc trang phục phòng hộ vào quan sát chúng một lần. Có một lần Phó giáo sư đến phòng nghiên cứu sớm, thấy cô thu dọn đệm
chăn, ông cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bạc Băng giải thích với ông, cô
đang nuôi dưỡng vi khuẩn, lúc nào cũng phải để ý đến bọn chúng. Phó giáo sư thay đổi thái độ với cô, ngày càng trở nên thân thiết, còn nói với
cô những lời vô cùng giả dối: "Phải chú ý nghỉ ngơi."
Cô cũng giả dối nói với ông: "Cám ơn."
Ở Nhật Bản lâu ngày, con người càng ngày càng trở nên dối trá.
Bạc Băng vui cười trò chuyện với bạn bè,
hăng hái mời Lăng Lăng đi dạo phố, cô muốn cho người khác thấy cô đang
sống tốt, nhưng thực ra, mỗi lần cô nằm trên giường, quấn tấm chăn lên
người mà cô hoàn toàn không cảm nhận được độ ấm, cô nhớ đến Diệp Chính
Thần, nhớ đến mỗi ngày cô đều gối đầu lên vai anh, nhớ đến lúc cô và anh nằm cùng một chiếc gối, bàn tay của hai người đan chặt vào nhau.
Khi mất ngủ, trong bóng tối anh và cô
nhìn chằm chằm vào chữ "Chính" trên tường, từng nét bút, từng nét vạch
của cả hai rồi cùng chậm rãi đếm.
Đôi khi, phòng sát vách truyền đến tiếng hát, ca khúc [Yêu] du dương làm rung động lòng người.
"Có trời mới biết được, em quan trọng đến nhường nào…
Có trời mới biết được, anh yêu em chân thành bao nhiêu…."
Bạc Băng cắn mu bàn tay của mình, cô lặng lẽ khóc, ngay cả tiếng khóc cô cũng không muốn để người ở phòng sát vách nghe được…
Có một lần, cô nấu một nồi mỳ to, thật muốn mang sang cho anh một ít… Nhưng lại cố gắng mà kiềm lòng không đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!