Cứ thế, mặc dù Diệp Chính Thần cũng cố ý
lảng tránh cô, hai người vẫn thường chạm mặt nhau. Đôi khi là ở căn tin, đôi khi ở con đường nhỏ đầy hoa anh đào, hoặc khi ở cổng viện y học… Họ thường xuyên không hẹn mà gặp.
Bạc Băng vẫn mỉm cười chào hỏi anh: "Sư huynh, trùng hợp quá nhỉ!"
Anh dừng bước chân vội vàng lại, nở nụ
cười nhẹ đầy xa cách: "Em bận nhiều việc lắm sao? Gần đây lúc nào cũng
gần sáng mới thấy em về phòng."
Mỗi ngày trở về phòng, đều trông thấy đèn phòng của anh đã tắt, cô luôn nghĩ là anh sẽ không biết cô về khi nào.
Thì ra anh vẫn còn quan tâm đến cô, lòng
cô đột nhiên ấm lại: "Vâng, em rất bận, chờ khi nào em có thời gian
rảnh, em sẽ mời anh ăn lẩu."
"Được…" Âm cuối của anh kéo thật dài.
Cô nghĩ cô và anh chắc đang có cùng một suy nghĩ, cả hai đều không xác định được "thời gian rảnh" đó khi nào mới có.
Không có nhiều thời gian để trò chuyện, cô và anh chỉ gặp nhau trong thoáng chốc…
Dùng tay ấn chặt lên trái tim gần như tê
liệt trong lồng ngực, Bạc Băng tự nói với chính mình: Mọi chuyện rồi sẽ
qua thôi, thời gian sẽ xoa dịu tất cả, chỉ cần có thời gian.
…
Dĩ nhiên, cũng có những lúc cô nhớ anh, muốn gặp anh đến phát điên, lý trí không thể kiềm chế được.
Mỗi lần cô không khống chế được bản thân, cô sẽ đi đến phòng thí nghiệm vô khuẩn để tìm anh.
Anh mặc một chiếc áo blose trắng, đứng
cạnh vách tường xem gì đó trong điện thoại, anh xem rất chăm chú, so với việc học còn chăm chú hơn.
"Sư huynh." Cô bước vào phòng, đặt món chân gà cô làm cho anh lên bàn: "Em làm món này ở cửa hàng tiện lợi, anh nếm thử đi!"
Anh gập chiếc điện thoại lại, nắm chặt
trong lòng bàn tay, Bạc Băng phảng phất có thể nghe được âm thanh "ken
két" phát ra từ điện thoại.
"Cám ơn!"
Anh đứng bất động, không tiến đến bên cô
dù chỉ một bước. Thời khắc đó, cô biết mình có nói gì cũng chỉ là dư
thừa mà thôi, điều cô có thể làm là lễ phép cúi người chào anh, rồi lui
ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!