Thấy Bạc Băng không nói gì mà chỉ cắm cúi ăn, Diệp Chính Thần đưa cho cô một ly nước trà, Bạc Băng giơ tay nhận
lấy, uống một hơi hết sạch.
Thật ra, Diệp Chính Thần là một người ưa
sạch sẽ, anh không thích tiếp xúc với nhiều người, đến nhà người khác
thì anh thích dùng loại ly chỉ sử dụng một lần.
Không biết từ khi nào cả anh và cô đã
hình thành thói quen: Anh dùng ly của cô một cách rất tự nhiên, mà cô
cũng tùy ý dùng ly của anh không hề xấu hổ.
"Nha đầu, tại sao em lại thích quân nhân?"
Anh hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc, Bạc Băng cũng suy nghĩ thật lâu, mới nghiêm túc trả lời anh.
"Bởi vì, lúc những người đàn ông bình
thường đang đắp chăn ngủ một cách ngon lành, thì họ phải chịu nắng chịu
mưa vất vả tập luyện thể lực, lúc những người đàn ông khác thưởng thức
những món ngon vật lạ, thì họ phải sinh tồn trong cái lạnh giá rét. Hàng đêm, những người đàn ông khác ăn chơi trụy lạc, hát hò reo vui… Còn bọn họ, ngay cả về nhà thăm vợ cũng phải chờ đến ngày nghỉ phép… Quân nhân
không có tự do, không cần biết họ có đồng ý hay không, chỉ cần có quân
lệnh, ngay lập tức họ phải tuân theo…"
Không biết vì điều gì, lúc này, ánh mắt
Diệp Chính Thần nhìn cô trở nên sâu hun hút, bên trong ánh mắt ấy, dường như chứa đựng nhiều điều mông lung mà Bạc Băng không bao giờ hiểu ra
được.
"Em nói sai gì sao?"
"Không có, em nói tiếp đi."
"Họ thật sự rất kiên cường, không cần
biết phải chịu bao nhiêu khổ cực, không cần biết phải chịu bao nhiêu cay đắng, khi họ đứng trước mặt người khác, khí chất của họ mãi mãi kiên
cường, trang nghiêm bất khuất.
"Em thật sự rất muốn kết hôn với một quân nhân, mặc dù không thể ở cạnh nhau mỗi buổi tối, nhưng em có thể mỗi
ngày ở nhà chờ đợi anh ấy, chờ anh ấy trở về, giúp anh ấy cởi bộ quân
trang, lại vì anh ấy làm một ít thức ăn ngon, sau đó, em sẽ cuộn mình
nằm trong lòng anh ấy, nghe anh ấy kể về những công việc hằng ngày trong quân đội… Nếu một ngày, anh ấy cho em một sự bất ngờ bằng cách bất chợt trở về nhà sớm mà không báo trước, em sẽ chạy đến ôm lấy…"
Bạc Băng đắm chìm trong ảo tưởng đẹp nhất của đời cô, đây chính là thứ tình yêu lãng mạn mà cô luôn luôn ao ước,
cô không mong thiên trường địa cửu, sớm tối có nhau, chỉ cần mỗi ngày có thể nhớ về nhau, thì đó cũng là một loại hạnh phúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!