Chương 43: Ôn lại mộng xưa

Một chút tiểu thương? Cũng sắp tốt rồi?

Anh lại gạt tôi.

Vết sẹo của anh rõ ràng không có khép lại, phiếm sưng đỏ. Vừa rồi tôi dung sức đẩy, vừa vặn đấm lên vết thương của anh, tơ máu thong thả chảy ra, ngưng tụ nhiều điểm đỏ tươi kinh người.

Tình cảnh này, mọi phẫn nộ của tôi đều tan thành mây khói, tôi chỉ muốn biết, miệng vết thương của anh sâu như thế, có đau bao nhiêu.

"Anh... Như thế nào... Làm cho?" Nói chuyện mà hàm răng của tôi đều run lên. Thương nghiêm trọng có với anh, thậm chí bệnh nhân máu tươi đầm đìa tôi đều đã gặp, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng run đến thế.

Giờ phút này, tôi thật sự phát run, đầu óc như lá cây khô héo trên cây khô.

Diệp Chính Thần trả lời tránh nặng tìm nhẹ "Ngày đó từ nhà trọ của em rời đi, gặp chút ngoài ý muốn."

"Cái gì ngoài ý muốn?" Tôi truy vấn

Diệp Chính Thần không nói một lời, kéo kéo áo sơ mi, cởi nút thắt, rõ ràng không muốn trả lời.

Nhớ tới ngày đó tiếng nói của anh trong điện thoại mơ hồ, ngực của tôi từng đợt tê đau. Tôi là một bác sĩ, thế nhưng quên mất chỉ có bệnh nhân vừa mới thanh tỉnh vì gây mê mới có tiếng nói suy yếu như vậy.

"Ngày đó... Anh gọi điện thoại cho em..."

Anh ôm tôi, cố gắng để chính mình cười đến thực nhẹ nhàng, "Em không cần lo lắng, anh không sao. Không tin, trong chốc lát cho em kiểm tra.."

Anh toàn là như thế này, chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được hoàn cảnh mà trêu đùa.

Tôi đâu còn tâm tình mà kiểm tra, trực tiếp lôi kéo tay anh đi về phía xe"Đi, em đưa anh đi bệnh viện."

"Anh còn chưa ăn lẩu đâu "

Lẩu?

Một tiến sĩ y học từ Nhật Bản lại không biết miệng vết thương trước khi lành phải kiêng ăn đồ cay, đồ độc, hơn nữa thịt trâu, thịt dê lại là đồ tanh.

Nhớ tới tôi vừa mới nói ăn lẩu, anh ngay cả do dự cũng không mà đáp ứng, lục phủ ngũ tạng của tôi so với ăn lẩu còn muốn đau, muốn cay.

Có những người, hận lên hận xuống vẫn làm cho bạn yêu, bởi vì là người đó thật dụng tâm mà yêu bạn.

Nước mắt lại rơi xuống, một chuỗi một chuỗi, như thế nào đều lau không hết.

Diệp Chính Thần vừa thấy tôi khóc, có chút hoảng, thấu lại đây dùng tay áo giúp tôi lau nước mắt."Anh sợ em khóc, mới không nói cho em."

"Đi thôi, em đưa anh đi bệnh viện." Tôi vừa lau nước mắt, vừa mở cửa tay lái phụ, để anh ngồi vào đó, sau đó ngồi vào ghế lái.

Xe chạy nhanh ra tiểu khu, Diệp Chính Thần nói với tôi "Đi bệnh viện thành"

"Bệnh viện thành phố? Trong khoảng thời gian qua anh vẫn ở tại bệnh viện thành phố?"

"Ân."

Cái gì đều không cần phải nói, tôi đã hiểu, biết anh vì cái gì không đến bệnh viện Nhân dân, biết anh vì cái gì từ bệnh viện chạy đến cùng tôi đi tản bộ.

Mọi việc anh làm hết thảy, đơn giản là một chữ, một chữ bình thường nhất, đơn giản nhất.

"Còn giận anh sao?" Diệp Chính Thần nhìn tôi.

"Không tức giận."

Tôi không giận anh, tôi giận chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!