Chương 32: Gặp lại thì sao ?

Đi dạo cả ngày, buổi tối lại đi bệnh viện trực đêm.

Vừa thay áo choàng trắng, tôi còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đã có người tới chụp cửa phòng trực ban. Tôi mở cửa, vừa thấy trước cửa một cô gái sắc mặt ám hoàng, nước mắt loang lổ, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Chồng cô ấy là bệnh nhân bệnh viện chỗ tôi, ung thư gan giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã lan tới phổi cùng thực quản, hiện tại đã xuất hiện máu ở đường tiêu hóa, hết phương cứu chữa. Chủ nhiệm ngày hôm qua đã thông tri người nhà bệnh nhân chuẩn bị hậu sự, nói anh ấy khả năng không qua nổi tối nay.

"Bạc thầy thuốc, cô cứu anh ấy." Cô gái nắm tay áo tôi, khóc cầu, "Cô chỉ cần nghĩ biện pháp, không cần cứu được mạng anh ấy, để anh ấy sống thêm hai ngày nữa là tốt rồi."

"Tôi sẽ cố hết sức." Tôi đi đến phòng bệnh, bệnh nhân đã nói không ra lời, vừa thấy tôi đến, ai cũng hô lên... Tựa hồ muốn nói cho tôi biết anh ấy còn luyến tiếc người con gái hai tuổi, không cam lòng đi vậy.

Thấy thân bằng bạn tốt của anh ta làm cho phòng bệnh chật như nêm cối, tôi hạ giọng nói với người nhà bệnh nhân: "Bảo mọi người ra hành lang trước đi, bệnh nhân cần im lặng."

Người lục tục rời đi, tôi bảo hộ sĩ tiêm cho anh ta một ít thuốc giảm đau, không biết thính lực của bệnh nhân như thế nào, cúi xuống nói vào tai anh tai anh ta: "Đây là thuốc chống ung thư mới nhất của Mỹ, rất hiệu quả."

Bệnh nhân an tĩnh lại, cầu xin mà nhìn tôi.

"kiên trì một chút, ngày mai an bài cho anh giải phẫu lần thứ hai, chúng tôi sẽ mời các chuyên gia nổi tiếng trong nước..."

Anh ta gật đầu, dùng bàn tay khô héo nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi biết tôi không cứu được anh ta, chỉ có khả năng giúp đỡ cũng như cho anh ta chút hy vọng. giúp anh ta vượt qua sinh mệnh cuối cùng trong đêm tối im lặng.

Một giờ sau, bệnh nhân hơi thở dần dần trở nên khó khăn, đem hết toàn lực hít thở.

Tôi cười an ủi."Chớ khẩn trương. Cha tôi ba năm trước đây cũng bị ung thư, ung thư dạ dày là loại rất dễ phát tán…Ông ấy từng nói tiếc nuối lớn nhất là chưa nhìn thấy tôi lập gia đình… Hiện tại, ông ấy còn sống và khỏe mạnh…Chờ ôm cháu ngoại mập mạp…Bệnh ung thư không phải là bất trị, anh trăm ngàn đừng buông tha cho."

Anh ta cố gắng mà hô hấp, từ đầu đến cuối đều cố gắng.

Bệnh nhân tim đập mỏng manh, tôi hô to với hộ sỹ: "Cường tâm châm!"

"Bạc thầy thuốc?"

"Đi lấy!"

Biết rõ này hết thảy là phí công, tôi chỉ muốn cố gắng lần cuối cùng, vì mọi người mà tranh thủ từng giây...

Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, anh mắt tuyệt vọng mà trợn to, tôi lấy ống dưỡng khí trên mặt anh ta ra."Anh còn có cái gì nói muốn nói sao?"

Anh ta gật gật đầu.

Nhìn người vợ đang khóc nức nở, anh ta nói lên hai chữ, là tên con gái mình.

Anh ta đi rồi, vợ anh ta rốt cuộc khóc không được, ngồi dưới đất thì thào đi thì thào lại: "Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi về sau làm sao bây giờ..."

Vấn đề này tôi đã nghe vô số lần, đáp án chỉ có một câu: "Vì cha mẹ, vì đứa nhỏ, còn phải còn sống, tiếp tục sống."

Có lẽ gian nan, có lẽ khốn khổ, so với rất nhiều người đã chết đi, chúng ta ít nhất còn sống!

Cảm xúc xấu tới cực điểm, tôi mệt mỏi đi ra phòng bệnh, vừa vặn nghe thấy hai cái tiểu hộ sĩ đang buôn chuyện.

"Ngươi nói ai đẹp trai? Tớ như thế nào không thấy?"

"Chính là đứng ở hành lang kia kìa, đặc biệt đẹp trai, đặc biệt lạnh lùng, so với Ấn bí thư còn lạnh hơn..." Một nữ hộ sĩ trẻ tuổi vẻ mặt nhộn nhạo."Cái ánh mắt a..."

Tôi không biết nên nói cái gì.

Trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt các cô ấy đã quen rồi, đại khái qua một thời gian nữa tôi cũng sẽ như vậy, cho nên tôi không nghĩ trách cứ các cô ấy làm cái gì.

"Thật không? Tớ bận việc bên trong." Ngữ khí của nữ hộ sĩ còn lại u oán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!