Tôi chờ đợi đáp án của anh, quên cả hô hấp, đã quên trong nháy mắt, thậm chí tim quên cả đập, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Tôi sợ anh gật đầu, sợ vô cùng.
"Em cho anh là loại nam nhân nào?! Anh không thích cô ấy, làm sao có thể chạm vào?" Diệp Chính Thần chính nghĩa mà phủ nhận.
Tôi tâm tình nơi lỏng, có thể tưởng tượng lại Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân từ trước đến nay không có cái gì, nhưng vẫn cảm giác như bỏ qua một cái gì đó.
Tôi lại không tin mà hỏi lại lần nữa."Thật sự không có sao? Uống rượu, hoặc là nhất thời cầm giữ không được, hoặc là cô ấy..."
Không có chần chờ, anh trực tiếp dứt lời tôi."Không có, một lần đều không có."
Tâm linh cũng không có phản bội, thân thể cũng vậy, tôi không tìm ra bất cứ lý do nào trách anh, trừ bỏ có ý giấu diếm có thiện ý.
Tôi ẩn ẩn nghe Diệp Chính Thần giải thích hợp tình hợp lý, nghĩ kỹ lại có một chút còn giấu diếm, bởi vì lời giải thích của anh rất theo lẽ thường phải làm, nếu hết thảy sự tình phát triển theo phương hướng đó anh sẽ không cần lo lắng, giấu diếm, lại càng không phải chịu Dụ Nhân uy hiếp...
Tôi suy nghĩ cẩn thận, một nam nhân không thương một nữ nhân, lại vẫn duy trì lui tới cùng cô ấy, bọn họ nhất định có quan hệ gì. Tôi đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề trọng yếu.
"Hai người từng có hôn ước sao?"
Tôi nhìn kỹ phản ứng của anh, nhằm bắt giữ biểu hiện ánh mắt anh, lấy phán đoán là anh sẽ phủ nhận. Trên thực tế, điều này không xảy ra, Diệp Chính Thần căn bản cũng không có tính gạt tôi.
Anh trầm mặc, mặt cúi thấp, tránh né ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của tôi.
Đây là đáp án, lửa nóng chờ mong theo đáp án này công bố chợt phục hồi, tư duy cũng như bị đóng băng, bình thường bình tĩnh.
Một người nam nhân, bị gia đình cường thế, đính hôn cùng một nữ nhân chính mình không thương. Về sau lại gặp gỡ người mình thích, anh đã giãy dụa cùng mâu thuẫn, cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí, ruồng bỏ thệ ước của chính mình.
Tôi còn không tìm thấy lý do trách cứ anh. Dù sao, một người nam nhân không có duyên yêu mình, như vậy anh có làm việc gì cũng có thể hiểu được, ít nhất tôi có thể tha thứ, về phần Dụ Nhân... Tôi không biết, tôi không thể lý giải được sự trầm mặc đáng kể của cô ấy, càng không hiểu nổi cô ấy đối với ta mà nhẹ ý cười?
Dù sao nếu tôi là cô ấy, tôi sớm lựa chọn buông tay.
Tựa như hiện tại...
Tôi đưa hai tay nắm chặt chăn, cất giấu nội tâm ba đào mãnh liệt mà chua xót."Anh đi đi."
Anh ngạc nhiên ngẩng đầu."Em... Vẫn không thể tha thứ anh?"
"Em không trách anh." Tôi cố gắng mỉm cười với anh, chắc rất là khó coi: "Anh nên xin cô ấy tha thứ, không phải em."
"Nha đầu..."
Thấy anh đưa tay về phía anh, tôi lập tức đem tay đưa ra phía sau lưng, xê dịch thân thể hướng sâu vào trong giường, tỏ vẻ ra cự tuyệt."Dụ Nhân nói rất đúng, em không có khả năng tiếp tục cùng một chỗ với anh. Mặc kệ em rất thích, em cũng không thể cùng với một nam nhân đã có vị hôn thê kết giao. Thực xin lỗi!" Tôi luôn luôn đối với dối trá lễ phép của người Nhật Bản thực khinh bỉ, thế nhưng lại bất tri bất giác lại học được.
Câu "Thực xin lỗi" này thật sự thật đáng buồn, nhưng là buồn cười.
Anh có chút nóng nảy, vội vã mong tôi đồng ý: "Em cho anh một chút thời gian, anh có thể xử lý tốt chuyện này."
Bao lâu? Ba năm?
Dùng thời gian ba năm chờ một nam nhân có vị hôn thê, đáng giá sao?
Tôi nhìn người trước mắt, đổi thành nam nhân khác đương nhiên không đáng giá, là anh...
Có lẽ...
Tôi chạy vào toilet, mở nước lạnh với mức mạnh nhất, liều mạng dùng nước lạnh rửa mặt, buộc chính mình bình tĩnh.
Nhìn bên phải kệ thấy đồ của anh vẫn chỉnh tề bày ở đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!