Khi vừa tỉnh lại, Bạc Băng thấy cô đang nằm trên giường của mình, Diệp Chính Thần đang ngồi bên cạnh giường cô.
Thấy cô tỉnh lại, anh lấy ly sữa trên bàn đưa cho cô.
Bạc Băng ngồi dậy, cười nhạt: "Hiện giờ mới tỏ ra ân cần, anh không biết là đã quá muộn rồi sao?"
"Em uống sữa trước đi, sau đó anh sẽ nói chuyện với em."
"Chúng ta nói rõ mọi chuyện đi, Diệp Chính Thần, anh muốn em giống như Dụ Nhân, giả vờ như không biết gì, không quan tâm đến mọi chuyện ư? Xin lỗi em thật sự không làm được."
Thấy cô không chịu uống sữa, anh cầm ly sữa lên uống một hớp, Bạc Băng sửng sốt một lúc, đợi đến khi cô muốn phản ứng thì đã quá trễ. Trong vài giây cô còn ngây người anh đã nhẹ nhàng nâng gáy cô lên, cương quyết cúi xuống hôn cô.
Sữa chảy vào khoang miệng cô, ngọt ngào đến mê người, cô cắn chặt răng không chịu tiếp nhận.
Anh đặt ly sữa xuống, hai tay nắm lấy cổ tay đang phản kháng của cô, hoàn toàn khống chế cơ thể cô…
Hôn không ngừng nghỉ, hôn đến mức hít thở không thông, cô đành chịu khuất phục, không thể không nuốt xuống phần sữa kia!
Diệp Chính Thần đã đạt được mục đích, lại cầm ly sữa lên, anh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cô. Anh là một người đàn ông không ngại biểu lộ sự vô lại của mình, cô tuyệt nhiên không có biện pháp nào để đối kháng với anh.
Bạc Băng không còn sự lựa chọn nào khác đành nhận ly sữa trong tay anh, tự mình uống.
Sau khi uống xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có thể thấy là ly sữa này đã được thêm "chất phụ gia" thuần khiết
…
Anh ngồi gần cô hơn một chút, chậm rãi nói.
"Thật sự xin lỗi, chuyện của Dụ Nhân, anh không nên giấu em."
"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, nói lời xin lỗi cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Cô và anh đã kết thúc, Bạc Băng một lần nữa tự nhắc nhở chính mình như vậy, bởi cô sợ bản thân mình quên mất điều đó.
"Quan hệ của anh và Dụ Nhân không như em nghĩ đâu." Ánh mắt anh vô cùng chân thành và kiên định, mà sự kiên định đó làm cho người khác không thể kháng cự được mà lại tin tưởng anh: "Bố của Dụ Nhân và bố anh là bạn thân, anh và Dụ Nhân học cùng một trường đại học."
Bạc Băng hoảng hốt: "Anh và cô ấy đã biết nhau từ lâu rồi?!"
"Ừ, quen biết nhau đã hơn mười năm."
"Thanh mai trúc mã?" Bạc Băng chợt cười châm biếm. Lòng bàn tay cô lặng lẽ nắm chặt chiếc ly trống rỗng, chờ đợi anh nói tiếp.
"Không phải, anh thừa nhận Dụ Nhân là một người con gái tốt, bố mẹ anh rất thích cô ấy. Nhưng em biết mà, anh rất ghét cuộc sống bị người khác sắp đặt, có lẽ do vậy nên anh cũng có ác cảm với Dụ Nhân. Từ lúc anh và Dụ Nhân đỗ cùng một trường đại học, anh đối xử với cô ấy rất lạnh nhạt."
Bạc Băng bỗng nhiên nhớ đến Ấn Chung Thiêm, nhớ đến mẹ cô không lúc nào không ngớt la rầy cô, Bạc Băng không thể không thừa nhận, áp lực từ phía gia đình thật sự khiến cô ngạt thở nhưng vẫn không còn cách nào khác.
"Hai năm trước, họ muốn Dụ Nhân đến Nhật Bản du học cùng với anh, anh kiên quyết từ chối… Nhưng mà, họ vẫn sắp xếp để cô ấy đến Nhật Bản. Em có nhớ ngày sinh nhật của anh, có một người phụ nữ đã điện thoại cho anh không?"
Cô gật đầu, chăm chú lắng nghe.
"Hôm đó, Dụ Nhân vừa đến Nhật Bản, ở sân bay điện thoại cho anh, tuy rằng anh không thích cô ấy, nhưng anh không thể mặc kệ để cô ấy một mình ở sân bay. Hôm đó, anh thu xếp giúp cô ấy một chút, lẽ ra anh định trở về bàn bạc với em, hỏi ý kiến của em phải làm như thế nào. Nhưng em uống say, luôn miệng nói: "Có một ngày chúng ta chia tay…"."
"Lúc đó, anh mới biết em hoàn toàn không tin anh, đối với anh, em có rất nhiều việc hiểu lầm." Diệp Chính Thần thở dài, có chút xúc động: "Dù sao, em và anh chỉ mới tìm hiểu nhau, tình cảm vẫn chưa ổn định. Anh sợ là em vẫn chưa tiếp nhận được sự tồn tại của Dụ Nhân, rồi rời xa anh… Nên trước tiên anh phải giấu em, giúp cô ấy thuê một căn nhà, tiếp tục dàn xếp mọi việc."
Anh nhẹ nhàng lật nhẹ tấm chăn bao quanh người cô, tiếp tục nói: "Anh định chờ em tin tưởng anh hơn một chút, chờ Dụ Nhân quen với cuộc sống ở đây, lúc đó… Anh mới nói rõ với em. Sau đó, anh lại quá bận rộn, cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Anh không nghĩ em sẽ gặp được Dụ Nhân, ngày đó, trong cửa hàng tiện lợi, anh thấy em và cô ấy trò chuyện như đã rất thân thuộc, anh càng không biết nên giải thích với em như thế nào."
Bạc Băng đã hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cô lại không thể không vạch ra một sự việc nào đó quan trọng mà dường như anh đã quên nói.
"Cô ấy thích anh, đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!