Chương 26: Khó Có Thể Tin Tưởng

Trong xe cứu thương, Dụ Nhân kéo tay Bạc Băng liên tục nói lời xin lỗi, rằng cô ấy vừa mới biết lái xe nên không tập trung tinh thần, nên không trông thấy Bạc Băng.

Nương theo ánh đèn của xe cứu thương, Bạc Băng thấy rõ gương mặt tái nhợt của Dụ Nhân, đôi mắt sưng đỏ của cô ấy vẫn còn ướt đẫm nước mắt.

Bạc Băng lật tay lại, khẽ nắm bàn tay lạnh lẽo của Dụ Nhân: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Dụ Nhân nhìn cô cười gượng, ánh mắt cô ấy thể hiện rõ sự đau buồn, ưu thương nào đó.

Hóa ra một người phụ nữ hoàn mỹ như cô ấy, cũng có thể có chuyện không vui.

Là ai đã gây ra tổn thương sâu sắc cho cô ấy như thế, người đàn ông đó sao?

Rất lâu sau, Dụ Nhân nói: "Anh ấy có người phụ nữ khác."

"Cô đã xác định kĩ chưa? Có lẽ cô hiểu nhầm anh ta cũng không chừng."

Dụ Nhân lắc đầu: "Chính mắt tôi đã nhìn thấy."

"Chính mắt nhìn thấy đôi khi cũng không đúng sự thật."

"Chính miệng anh ấy thừa nhận."

Bạc Băng thở dài, một người phụ nữ xinh đẹp như Dụ Nhân mà vẫn không có được trái tim của người đàn ông, rốt cuộc thế giới này là gì vậy.

Rơi vào trạng thái trầm lặng một lúc, bỗng Dụ Nhân hỏi cô: "Nếu cô là tôi, cô sẽ làm như thế nào?"

"Đàn ông như hạt cát trong tay, nếu giữ không được, thì hãy để cho nó bay đi!"

Dụ Nhân nhìn Bạc Băng, đèn đường chiếu rọi lên gương mặt cô ấy, lúc sáng lúc tối: "Bạc Băng, có đôi lúc, tôi rất ngưỡng mộ cô… Sống rất đơn thuần, lạc quan…"

***

Nếu là bệnh viện ở Trung Quốc, đối với vết thương của Bạc Băng, bác sĩ cùng lắm là lấy cồn khử trùng miệng những vết thương nghiêm trọng, băng bó qua loa, tiêm vài mũi thuốc phòng uốn ván rồi cho cô về nhà. Nhưng ở Nhật Bản thì khác, có lẽ do bác sĩ khá nhàn rỗi, không có việc gì làm, từ đầu đến cuối, kiểm tra một cách cẩn thận. Nào là xác định xem cô có bị nội thương hay không, có gãy xương hay không, não có chấn động hay không, còn đề nghị cô nên nằm viện theo dõi vài ngày.

Nhìn vị nam bác sĩ mặc áo blouse trắng trước mặt, Bạc Băng không khỏi nhớ đến Diệp Chính Thần, càng làm lòng cô nóng như lửa đốt, cô không ngừng xem đồng hồ, thầm cầu nguyện rằng anh sẽ có chút kiên nhẫn…

Nhưng ông trời lại không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, điện thoại của cô vang lên.

Bác sĩ vẫn đang xử lí vết thương cho cô, Bạc Băng không tiện cử động, cô lo lắng nhìn chằm chằm vào túi xách của mình.

Dụ Nhân nhìn thấy được sự lo lắng của cô, liền buông bàn tay đang nắm tay của Bạc Băng ra, cô ta lấy chiếc điện thoại trong túi xách Bạc Băng ra, rồi nhìn thoáng qua màn hình: "Là bạn trai của cô, tôi giúp cô nhận điện thoại nhé."

Bạc Băng nhớ rõ, danh bạ cô lưu số Diệp Chính Thần là hai chữ "Sư huynh", Dụ Nhân lại có thể đoán được là bạn trai của cô.

Lợi hại thật!

"Đừng nói tôi bị thương." Bạc Băng vội vàng nói: "Cô giúp tôi nói với anh ấy, tôi có việc nên không tiện nhận điện thoại, lát nữa sẽ gọi lại cho anh ấy."

"Được." Dụ Nhân nhận điện thoại, bệnh viện lúc này rất yên tĩnh, không có tiếng ồn nên Bạc Băng rõ ràng nghe thấy tiếng cười của Diệp Chính Thần.

"Anh gia hạn cho em trong vòng nửa giờ nữa phải về tới, nếu không, đừng trách anh không bằng cầm thú…"

Cô toát mồ hôi lạnh! Có bạn trai loại này, đúng là sự sỉ nhục rất lớn với cô nha.

Mặt Bạc Băng nóng lên, lúc này nhất định có thể sánh ngang với quả ớt.

Bạc Băng đoán là, cho đến hiện tại, Dụ Nhân chưa bao giờ nghe qua lời nói nào hạ lưu đến như vậy nên mặt cô ấy hoảng sợ đến mức trắng bệch. Nhưng, dù sao cô ta cũng là tiểu thư con nhà gia giáo, Dụ Nhân nhanh chóng khôi phục lại sự rụt rè vốn có, dịu dàng nói: "Xin chào."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!