Chương 24: Trong Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Ngón tay của Dụ Nhân rất đẹp, rất mềm, đáng tiếc lại rất lạnh.

Lạnh buốt.

Khi đi lướt qua người Diệp Chính Thần, Dụ Nhân hơi ngẩng đầu, im lặng liếc nhìn anh.

"Tạm biệt."

Dụ Nhân nghiến chặt răng khi nói ra hai từ kia.

"Tạm biệt."

Hai từ giống nhau, nhưng khi thoát ra từ miệng Diệp Chính Thần lại vô cùng thờ ơ.

Sau khi Dụ Nhân đi, Bạc Băng vừa xấu hổ vừa bực mình đẩy tay Diệp Chính Thần ra: "Đáng ghét. Anh chẳng biết giữ ý trước mặt người ngoài gì cả, anh nói xem người ta sẽ nhìn em thế nào, nghĩ về em thế nào đây."

"Mặc kệ cô ta nghĩ thế nào thì nghĩ." Diệp Chính Thần suy nghĩ một lát, rồi bổ sung thêm một câu: "Chúng ta yêu đương quang minh chính đại, cũng chẳng phải vụng trộm."

Anh nói cũng đúng, nếu khi Diệp Chính Thần nhìn thấy Dụ Nhân lại lập tức đẩy cô ra cả nghìn kilomet, lúc đó mới đáng để cô phải lo lắng.

Có khách vào cửa hàng, cửa hàng có quy định, trong thời gian làm việc nhân viên không thể trò chuyện với bạn bè.

"Em phải làm việc. Anh ra ngoài đợi em nhé."

"Ừm, em làm việc của em đi. Anh đi dạo xung quanh."

Bạc Băng vội vàng ra chào khách, Diệp Chính Thần nhàn nhã đi xem các sản phẩm bày bán trong cửa hàng tiện lợi, có lẽ là vì muốn giết thời gian, anh đứng trước quầy trưng bày sản phẩm, mỗi mặt hàng đều nhìn rất kĩ…

Lý Khải đến, Bạc Băng giao ca xong, Diệp Chính Thần hình như đang rất hứng thú với một tập giấy ghi chú, tập giấy ghi chú này giống hệt như lá cây thật, nó có màu xanh nhạt, giữa tờ giấy có một đường mảnh màu vàng chính là gân lá, thoạt trông khá đơn giản nhưng lại rất đẹp.

Dụ Nhân cũng rất thích loại giấy ghi chú này, cô ấy đã mua rất nhiều tập.

Thật ra Bạc Băng cũng thích, có vài lần cô cũng muốn mua nhưng vì giá của nó quá đắt nên thôi.

"Tập giấy ghi chú này rất đẹp đúng không? Những nơi khác không có đâu, bạn của ông chủ chúng em chuyên cung cấp mặt hàng này cho cửa hàng."

Có thể là vì nghe thấy sự thích thú từ ngữ điệu của cô, Diệp Chính Thần cầm lấy hai tập giấy đi đến quầy tính tiền, một tập cho cô, còn một tập đút vào túi anh.

Tập giấy ghi chú đó Bạc Băng tiếc không dùng, nhưng trên sách và tài liệu của Diệp Chính Thần lại dán đầy chúng.

Sau khi lên xe, Bạc Băng cầm tập giấy anh đưa cho cô, cài dây an toàn xong, không kiềm được bản tính nhỏ nhen bẩm sinh của phụ nữ mà hỏi Diệp Chính Thần: "Anh thấy Dụ Nhân có đẹp không?"

"Dụ Nhân…" Anh lặp lại cái tên Dụ Nhân, ngữ điệu vẫn rất thờ ơ, giống như không thể nhớ ra cái tên xa lạ này là của ai.

Cô nhắc anh: "Chính là người đẹp mà hôm nay anh gặp ở cửa hàng tiện lợi ấy."

"Ồ?" Anh bừng tỉnh: "Không quan tâm."

"Nói dối, rõ ràng anh nhìn người ta tận hai lần." Hơn nữa lần đầu tiên còn vô cùng kinh ngạc.

Anh cứng lưỡi không cười được nữa, trầm tư một lát, rồi lắc đầu: "Không đẹp."

"Gạt người! Dối trá!" Đến người cận thị cả vạn đi ốp cũng nhìn ra Dụ Nhân rất xinh đẹp, huống hồ thị lực của anh tận 5.2.

"Được rồi, cô ấy rất đẹp." Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh quay sang hôn lên má cô.

"Nhưng cho dù cô ấy có đẹp cỡ nào, trong mắt anh, em vẫn đẹp hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!