Ngày hôm nay là thứ bảy, nếu như thường ngày thì chắc chắn đa số các học sinh lựa chọn ngủ cho đã mới dậy hoặc ngủ nướng tới trưa, ít nhất thì chúng sẽ ăn bữa sáng rất trễ thế nhưng hôm nay lại khác. Chưa gì đã có khoảng hai chục đứa đang lởn vởn quanh Tiền sảnh, vài đứa gặm bánh mì nướng, còn lại đang xem xét chiếc Cốc Lửa . Chiếc cốc đặt ngay giữa sảnh, trên cái ghế đẩu bình thường vẫn đặt cái nón Phân loại.
Lấy chiếc Cốc Lửa làm tâm, thầy hiệu trưởng vẽ một đường nhỏ bằng vàng trên sàn, làm thành một cái vòng rộng chừng ba mét. Nếu như không biết chiếc cốc dùng để ghi danh tham gia cuộc thi Tam pháp thuật thì với cái kiểu bu đen bu đỏ nhìn chằm chằm như vậy không khéo lại tưởng là có một người đẹp nào đó ở đây cũng nên!
Ngay lúc đám quỷ nhỏ còn đang mải mê thảo luận xem ai là người đầu tiên ghi danh thì hai anh em song sinh nhà Weasley là Fred , George và cậu bạn của họ
- Lee Jordan vội vã chạy xuống cầu thang. Cả ba đều trông rất phấn khích.
"Haha! Kế tiếp, hãy xem chúng tôi." Fred hào hứng nói.
"Các anh vẫn chưa đủ 17 tuổi mà?" Harry tò mò nhìn bọn họ: "Các anh có cách?"
"Độc dược lão hóa, mỗi đứa chỉ cần một giọt, tụi này chỉ cần già hơn mấy tháng là đủ ~" George quơ quơ bình thuốc trong tay.
"Bọn anh đã phải nghĩ đủ cách mới tìm ra cách này!"
"Các cậu sẵn sàng chưa? Tớ làm trước." Fred lấy ra một tấm da dê, viết lên tên và trường học lên trên: Fred Weasley – Hogwarts; vặn cổ, duỗi tay, xoay cổ chân, sau một loạt các động tác làm nóng cơ thể, cậu hít một hơi thật sâu. Cậu đi thẳng tới mép làn kẻ và đứng đó, nhón chân nhún nhún như vận động viên nhảy cầu chuẩn bị cho cú rơi từ một trăm năm mươi mét.
Rồi, trước toàn thể mọi người có mặt trong Tiền sảnh đang tròn mắt, nó hít một hơi thật sâu và bước qua lằn vạch.
"Yes!" George dường như đã nghĩ thuốc có tác dụng, cậu kêu lên một tiếng đắc thắng và lập tức nhảy vào sau Fred.
Nhưng ngay sau đó, một âm thanh xèo xèo ầm ĩ, rồi hai thằng bị hất văng ra khỏi cái vòng bằng vàng, như thể bị một người ném tạ vô hình lẳng ra ngoài. Chúng rơi xuống đất, đau đớn, văng xa ba mét trên sàn đá lạnh băng; và để cho sự đau đớn thêm phần nhục nhã, một tiếng "bốp" thật to, rồi hai đứa thoắt mọc ra hai bộ râu dài trắng muốt giống hệt nhau. Tiền sảnh rung lên vì cười.
Cả Fred và George cũng cười theo, tụi nó đã đứng lên được và đứa này chăm chú ngó râu đứa kia.
"Thầy đã nói trước rồi mà..."
Một giọng trầm trầm, vui vẻ cất lên, và tất cả quay lại liền thấy thầy hiệu trưởng bước ra từ Đại sảnh. Cụ ngắm nghía Fred và George , mắt lấp láy:
"Thầy đề nghị hai đứa nên tới chỗ bà Pomfrey . Bà ấy cũng đang chăm sóc "cô" Fawcett nhà Ravenclaw và "ông" Summers nhà Hufflepuff , cả hai cũng đều quyết định làm già mình đi một chút. Tuy nhiên, thầy phải nói, không có râu đứa nào đẹp bằng râu của hai đứa con đâu."
"Ha ha ha ha ha ha ha......" Đám đông sững sờ rồi chợt cười ầm lên, chúng ôm bụng cười to, thậm chỉ ngay cả hai anh em song sinh cũng không nhịn được chỉ vào nhau mà cười nắc nẻ.
Có mấy tên quỷ nhỏ chuẩn bị báo danh nuốt nuốt nước miếng, im lặng cất tấm da dê trong tay. Thầy hiệu trưởng xem xong kịch, cụ cũng bỏ đi.
Sau thất bại của hai anh em song sinh, tiếp theo những thí sinh báo danh đều có số tuổi thích hợp, tuy rằng bị ném ra không có gì nhưng mọc một đám râu trên mặt thật sự bực bội! Nên biết trong trường đang có khách, lúc này sao có thể tàn nhẫn phá vỡ hình tượng bên ngoài vốn chẳng còn nhiều ít cơ chứ.................
Hôm nay Knicks gần như ở trong ký túc xá cả ngày, ừ, cô lôi bức họa vị tổ tiên dường như đã bị bỏ quên từ lâu ra khỏi ngăn kéo, sau một hồi hô to gọi nhỏ các kiểu thì bà cố cố nội mới "miễn cưỡng" ra mặt gặp cô. Sau khi nghe được vấn đề mà Knicks muốn hỏi, nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của bà cố cố nội biến mất, không lâu sau, Kaka ôm một đống sách xuất hiện trước mặt Knicks.....
Khi Hermione vừa mở cửa ký túc xá, nàng liền thấy Knicks ngồi thẳng trên ghế, nghiêm túc đọc sách, Knicks có vẻ như bị cuốn hút theo những gì viết trong sách mà không để ý xung quanh tý nào, để không dọa người yêu, Hermione lịch sự gõ cửa.... Kết quả Knicks vội vã vứt quyển sách đi, sau đó luống cuống tay chân chụp lấy quyển sách nhét vào dưới gối nằm......
Knicks. Cậu... có sao không?"Hermione sửng sờ nhìn bộ dạng lúng túng của Knicks, khó hiểu mà hỏi.
"Không, không, không không có gì!"Tự dưng lúng túng còn nói lắp ba lắp bắp mà nói không có chuyện gì?!!
Hermione lo lắng bước tới ôm lấy Knicks: "Không sao thật chứ?"
Knicks hít sâu một hơi, gật đầu chắc chắn: "Không sao đâu!"
"Nếu không có gì.... vừa rồi cậu cậu xem gì vậy?" Hermione thề nàng chỉ tự dưng tiện thể nên hỏi chơi thôi, ai ngờ Knicks bỗng dưng đỏ bừng cả khuôn mặt cho tới tận cổ. Knicks rất khả nghi!! Sao thế nhỉ, nàng đột nhiên cảm thấy rất tò mò.
"Không có gì..... à, là một quyển sách cổ....."Một cuốn sách X có lịch sử mấy trăm năm thì cũng được coi là sách cổ nhỉ? Knicks ngập ngừng nói.
"Oh ~" Hermione gật đầu, không hỏi nữa. Knicks nhẹ nhõm thở phào nên không nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Hermione......
"Sao đột nhiên cậu lại tới đây?" ánh mắt của Knicks ánh lên vẻ nghi ngờ.
"Tặng cậu này ~" Hermione lấy ra một hộp quà được gói gém rất đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!