Harry được đưa vào bệnh thất, sau khi uống xong thuốc mọc xuông nó liền bị bắt nằm yên trên giường bệnh, nghe nói muốn xương mọc ra hoàn chỉnh cần cả một buổi tối, việc này đại khái có nghĩa là nó sẽ bị đau cả đêm nay..... Bị cơn đau tra tấn , Harry thình lình tỉnh giấc giữa màn đêm đen kịt. Nó thốt lên đau đớn bởi những mẫu xương rời rạc nơi đầu ngón tay đang mọc dần.
Mấy giây đầu nó còn tưởng cơn đau đã đánh thức nó, nhưng rồi nỗi kinh hoàng chợt ập tới khi nó nhận ra trong bóng tối có ai đó đang chườm trán cho mình!! Bây giờ đang là nửa đêm.... Nháy mắt tỉnh táo tức thì.... nó hét:
"Aaa! Không! Tránh ra! ...... Dobby!!" Nhờ vào ánh trăng chiếu vào bên cửa sổ, Harry có thể nhận ra sinh vật bên cạnh nó là gì, một con gia tinh với một cái áo gối cũ nát, hai con mắt lồi như hai trái banh.
Con gia tinh có hai con mắt lồi như trái banh quần vợt màu xanh lá cây cứ nhìn nó chăm chăm trong đêm tối. Một giọt nước mắt nhỏ dài trên cái mũi dài và nhọn. Con gia tinh nghẹn ngào thì thầm một cách bi thương, thỉnh thoảng còn dùng tấm áo cũ nát lau nước mắt.
"Harry Potter đã trở về trường học. Dobby đã cảnh cáo đi cảnh cáo lại nhiều lần. Mà thưa cậu, tại sao cậu không chịu nghe lời khuyên của Dobby? Tại sao Harry cứ một mực tới trường..... Dobby đã cảnh cáo Harry Potter vẫn về trường... Đã lỡ chuyến tàu sao Harry Potter không chịu về nhà luôn!!"
"Nơi này..... Chờ một chút.... Dobby! Sao bạn lại biết tôi lỡ chuyến tàu?" Harry nhổm dậy trên cái gối, đẩy miếng bông chườm trán của Dobby ra, nghi ngờ nhìn Dobby nước mắt nước mũi tèm lem:
"Vậy là mi! Chính mi đã khiến cho cái hàng rào không cho tụi này qua!"
Dobby gật đầu lia lịa, đôi tai ve vẩy:
"Thưa cậu, đúng vậy! Dobby lén rình Harry Potter, rồi ếm bùa lên cánh cổng rồi sau đó Dobby còn phải ủi lên bàn tay của mình!! Dobby không cho Harry Potter đuổi kịp xe lửa, chỉ vì muốn cậu về nhà!! Còn có trận Quidditch trái Bludger, nơi này rất nguy hiểm........."
Harry cảm thấy nó sắp tức chết rồi, luôn vô tình nói ra những chuyện xấu mà bản thân làm thì tốt sao?
"Đi đi!" Harry chỉ vào cánh cửa gỗ, xin mi đừng có kéo thấp chỉ số thông minh của tao nữa.
"Dobby, bạn khôn hồn thì biến mất trước khi xương cốt của tôi lành lặn lại, nếu không tôi sẽ giết chết bạn."
Dobby mỉm cười yếu ớt:
"Thưa cậu, Dobby quen bị dọa giết chết rồi. Ở nhà Dobby bị dọa giết chết năm lần một ngày kìa."
"Dobby không sợ chết, chỉ cần có thể bảo vệ Harry Potter, cho dù chết cũng không quan trọng....." Đột nhiên Dobby bình tĩnh lại, vẻ mặt thành kính thánh khiết như đối mặt với tín ngưỡng của nó, cảm giác khó chịu càng lúc càng lớn dần.
Con gia tinh hỉ mũi vào góc áo gối dơ hết chỗ nói của nó đang mặc, trông thảm thiết tới nỗi cơn giận của Harry xìu xuống, dù nó vẫn còn muốn giận. Nó tò mò hỏi:
"Sao bạn lại mặc cái đồ đó hả Dobby?"
Dobby kéo cái áo gối nói:
"Cái đồ này hả cậu? Đây là dấu hiệu nô lệ của một con gia tinh đó thưa cậu. Dobby chỉ được tự do khi nào chủ của nó cho nó mặc quần áo. Bởi vậy gia đình ông chủ rất cẩn thận, chưa bao giờ đưa cho Dobby dù chỉ là một chiếc vớ thưa cậu, bởi vì chỉ cần nhiêu đó là đủ để giải phóng Dobby và Dobby sẽ không bao giờ trở lại." Harry cố gắng đổi một chủ đề khác, loại fan cuồng nhiệt mà nhân cách phân liệt này nó thật sự không cần!!
Draco cậu sắp mất bảo bối của cậu rồi (hahaha, Harry đừng đùa.)
Dobby giải thích tường tận về cái áo gối cũ mềm trên người nó với việc nó muốn rời khỏi gia đình nó đang phục vụ tới chừng nào, rồi gia đình kia cẩn thận tới mức tới một chiếc vớ cũng không giao cho gia tinh.
"...." Gia đình này thật kiên nhẫn, nếu là nó thì đừng nói một chiếc vớ, một xe cùng không thành vấn đề!! Chỉ cần buông tha nó đi!!
Sau đó Dobby vô tình nhắc tới những chuyện liên quan tới phòng chứa bí mật, không khí trở nên căng thẳng vì Harry ép hỏi Dobby. Nếu lúc này có ai đó đi ngang qua bệnh thất nhất định sẽ thấy một cảnh tưởng rất kỳ lạ.
Một con gia tinh nuôi trong nhà ánh mắt "thâm tình" nhìn người đối diện, Harry nắm tay Dobby, ánh mắt như đang giục "nói mau, nói mau, nói mau đi", Dobby thì gian nan đứng giữa hai lựa chọn nói hay không nói, quay đầu né tránh ánh mắt nóng rực của Harry, liều mạng lắc đầu:
"Không! Dobby không nói! Dobby không thể nói! Không thể! Thật sự không thể!!"(Ok cut!! Đây không phải phim trường của dì Quỳnh Dao!! Mời đi thẳng ra cửa quẹo trái!!à.... mà cho hỏi là bên trái là bên trái nào mới được!! Biến!!)
Dobby bỗng khựng lại kinh hoàng, chụp lấy bình nước của Harry nằm trên chiếc bàn con bên cạnh giường bệnh tự đập vào đầu nó mạnh đến nỗi lăn kềnh ra sàn nhà. Đột nhiên Dobby ngừng lại, lỗ tai giật giật, lúc này Harry cũng nghe thấy có âm thanh rất nhỏ vọng từ hành lang truyền tới "Bang" Dobby biến mất trước mắt Harry.
"Dobby tồi! Dobby tồi lắm! Gian xảo....."
Harry hầm hừ một tiếng rồi nhanh chóng nằm xuống giả bộ ngủ, bị Dobby làm phiền cả buổi, nó thật sự quên mất việc cánh tay của nó còn đang bị thương, giờ nằm yên, cơn đau lại đánh úp......
Haizz không phải nói là giả bộ ngủ sao? Ai đời giả bộ ngủ mà mở mắt trao tráo vậy không chứ?
Thế là chúa cứu thế Harry Potter giả vờ ngủ nhưng lại mở to hai mắt nhìn thấu cụ Dumbledore đi giật lùi vào bệnh thất. Cụ mặc một cái áo ngủ dài bằng len và một cái nón đội ngủ. Cụ đang khiên trên đầu một cái gì đó giống như một pho tượng, à một cậu bé, xem đồng phục hình như lại là một đứa nhà Gryffindor, quả thật đi dạo đêm trong lâu đài chỉ có thể là Gryffindor.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!