Chương 2: Nhập Học

Có thể nói ngày một tháng chín hằng năm là ngày náo nhiệt nhất ở nhà ga Ngã Tư Vua, năm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ cách một bức tường mỏng manh nhưng sân ga Chín Ba Phần Tư càng náo nhiệt hơn hẳn mọi nơi, có học sinh mới lưu luyến chia tay cha mẹ, cũng có nhiều học sinh cũ nóng lòng muốn chia sẻ kỳ nghỉ hè thú vị của họ cho bạn bè biết tới, tiếng cười nói rôm rả, tiếng người tới lui không ngớt, quả là một khung cảnh náo nhiệt tưng bừng.

Knicks ngồi yên bên trong khoang tàu, chống một tay nâng má chăm chú nhìn cảnh ly biệt bên ngoài cửa sổ.....

Gia tộc Dakness là một gia tộc nổi danh với thuật luyện kim, cũng giống như gia tộc Prince nổi tiếng có các bậc thầy độc dược xuất sắc chuyên nghiên cứu ma dược. Mỗi một thành viên trong gia tộc Dakness đều là những đại sư luyện kim xuất sắc, nếu như đại sư luyện kim nổi tiếng nhất hiện nay là Nicolas Flammet, thì mỗi một thành viên trong gia tộc Dakness sau khi trưởng thành đều có thể tài giỏi hơn hẳn Nicolas Flammmet.

Nhưng cách đây khoảng hơn hai trăm năm trước gia tộc Dakness đã lui về ở ẩn, không xuất hiện trong giới pháp thuật nữa, các trận pháp luyện kim cũng che giấu tất cả tung tích về toàn bộ gia tộc Dakness, đó cũng là lý do năm đó Hắc Ma Vương dù dốc hết sức lực cũng không cách nào tìm được gia tộc Dakness ←_← ngay cả một cái cây một ngọn cỏ cũng không tìm được.(.....)

Knicks là truyền nhân duy nhất còn lại của gia tộc Dakness, kể cả những câu chuyện kể trước khi ngủ của cô cũng bị các bức họa đổi thành bách khoa toàn thư về các tài liệu luyện kim để đọc cho cô nghe, ngay từ lúc bắt đầu biết nói chuyện cô đã học thuộc lòng các tài liệu bút ký về luyện kim mà các bậc tiền bối trong gia tộc để lại, may mắn cô chẳng những có thiên phú về thuật luyện kim giống như những thành viên khác trong gia tộc Dakness mà cô cũng cực kỳ nhiệt tình yêu thích luyện kim.

Nếu không chắc thành kẻ ngốc rồi ←_←.

Có lẽ bởi vì Knicks là thành viên duy nhất còn lại của gia tộc Dakness cho nên ngay từ đầu các bức họa đều nghĩ muốn tạo cho mình hình tượng nghiêm túc trước mặt hậu bối để có thể tiến hành các loại chương trình học một cách tốt nhất. Quả thật dưới sự bồi tài của các trưởng bối trong nhà Knicks thật sự không có biến thành một đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời nhưng bị sự nghiêm túc của trưởng bối ảnh hưởng thành ra biến thành tiểu mặt than, tới lúc các bức họa biết được chuyện này thì đã trễ rồi....... Dù cho có cắn khăn nhỏ khóc hu hu cũng vô dụng!!!

"Đốc đốc đốc." Cửa ghế lô bị gõ vang lên, Knicks lấy lại tinh thần tiến lên mở cửa ghế lô.

"Xin chào, cho hỏi cậu có thấy một con cóc nhảy ngang qua đây không? Đó là con cóc của Neville!!" Vừa mở cửa thì có một cô bé đã đùng đùng hỏi một hơi, nhìn bộ dạng này chắc cô bé này đã hỏi thăm rất nhiều ghế lô.....

"Không có." Knicks còn nghĩ rằng người kia tới đây để tìm cô nhưng thật ra là..... lập tức trầm mặt, giơ tay muốn đóng cửa.

"Từ từ!! Knicks! Tớ là Hermione!" Nói xong một hơi Hermione liền nhanh chóng tiến tới một bước ôm chặt Knicks vào lòng........

Đột nhiên bị người khác ôm làm Knicks có chút bất ngờ ngây đơ cả người, thầm nghĩ muốn đẩy đối phương ra nhưng bên tai lại truyền tới giọng nói mềm mại của Hermione:

"Knicks, tớ rất nhớ cậu."

Vì thế hai tay vừa nâng lên của Knicks lại lặng lẽ buông xuống, đứng yên không nhúc nhích để Hermione ôm, sau khi rời khỏi cái ôm của Hermione liền ngồi xuống một bên mặt không chút cảm xúc móc ra một quyển tác phẩm vĩ đại "nghiêm túc" mà đọc.....

Hermione híp mắt mỉm cười tủm tỉm ngồi bên cạnh cô, không nhịn được duỗi tay xoa xoa đầu tóc ngắn mềm mại của cô, tóc xén ~ ừ, vành tai nhỏ hồng hồng thật đáng yêu ~ Sau khi cắt tóc ngắn Knicks không bao giờ có thể dùng vẻ mặt không chút cảm xúc của bản thân để giấu đi nội tâm xấu hổ hoặc giận dữ, bởi vì quá ngại ngùng lỗ tai liền đỏ lên hồng hồng đáng yêu vô cùng.

Duỗi tay bắt lấy bàn tay đang quấy rồi trên đầu mình xuống, trước khi Hermione giơ tay một lần nữa tập kích đầu tóc của bản thân, Knicks đã nhanh chóng đưa cho nàng một ly hồng trà và một đĩa bánh ngọt nhỏ.

Hermione cũng ngoan ngoãn nhận lấy, không cần trêu chọc quá mức, nếu không mèo con lại xù lông sao, để đĩa bánh ngọt lên bàn, Hermione yên tĩnh uống hồng trà.

"Uhmm, mình có quên mất cái gì không ta??"

1

........

A!! bé mập Neville bị bỏ quên ở ngoài cửa, Hermione bỗng nhiên nhớ tới Neville còn đứng ở trước cửa, liền mở miệng kêu bé mập Neville đang mếu máo đứng ngoài cửa vào trong, cũng không quên giới thiệu với Knicks người bạn mới này của nàng.

"Knicks, đây là Neville Longbottom."

"Neville, cậu ấy là Knicks, Knicks Dakness."

"Chào... chào.... Chào cậu, tớ, tớ là Neville Longbottom. Rất... rất vui được biết cậu." Neville khẩn trương khiến cho sắc mặt của cậu bé có chút trắng bệch.

"Thú cưng sẽ tự quay về." Knicks nói một câu không đầu không đuôi, làm cho bé mập Neville còn đang ngơ ngác càng thêm ngu ngơ, ừ, viết hoa bôi đậm in nghiêm các kiểu.

"Hì, Knicks ý cậu là chúng ta không cần phải tự đi tìm, con cóc của Neville sẽ tự biết quay về đúng không?" Thông minh như Hermione ngay lập tức liền có thể hiểu được điều mà Knicks muốn nói.

"Ừ."

"Tốt quá!!" Hermione thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu không biết đâu, mấy cái tên quý tộc ngồi có hàng ghế trước rất đáng ghét blalala...."

"Tớ cũng vậy." Knicks bỗng nhiên mở miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!