Chương 1: Sau Khi Khai Giảng Năm Thứ Nhất. Hẻm Xéo

Phần phật phần phật, tiếng vỗ cánh từ không trung truyền tới, một đám cú mèo có lớn có nhỏ, kích thướt không đồng nhất từ một chỗ nào đó bay ra, sau đó chia ra bốn phương tám hướng mà bay đi. Mỗi con cú mèo đầu ưng đều ngậm một phong thư mỏng trong miệng. Khác với những con cú mèo khác, có một con cú mèo khá to lớn cường tráng, nó không loạng xạ bay tới bay lui khắp nơi mà biết rõ mục đích của bản thân, nhắm thẳng bay đến nơi hẻo lánh ít dấu chân người, nó cứ không ngừng vỗ cánh bay thẳng về phía trước, cảnh vật xung quanh vụt qua cây cối càng lúc càng thêm cao lớn, rừng rậm cũng càng lúc càng rậm rạp. Bay xuyên qua rậm rạp rừng nguyên thủy cú mèo bay tới một bình nguyên hoang vu không bóng người. Chỗ này có địa hình cực kỳ quỷ dị, nó như được chia cắt thành hai thế giới khác nhau bởi một loạt thân cây có hình dáng thô tráng cao to như tới tận trời mây. Lấy một loạt thân cây không biết tên gọi làm ranh giới, một bên là rừng rậm nguyên thủy tràn đầy sức sống còn một bên thì lại trải đầy cây khô, cỏ dại mọc thành cụm. Ở chính giữa bình nguyên hoang vu có một lâu đài thật lớn, một lâu đài cổ đột ngột đứng lặng ở nơi đó...... Bức tường của lâu đài loang lổ vết tích của năm tháng nhưng dù cho là những khóm cỏ dại có sức sống dẻo dai nhất cũng không thể trèo lên trên cao.

Bởi vì bay một quảng đường khá dài làm cho con cú mèo có chút mệt mỏi, nó nhắm thẳng hướng lâu đài mà bay tới, sau đó " duang~", cú mèo hình như đụng vào một bức tường vô hình trên tường, choáng váng ngã xuống mặt đất.

"Kẽo kẹt." Cánh cổng to lớn đầy vẻ cổ xưa bị mở hờ ra một khe nhỏ , một sinh vật có diện mạo kỳ quái đi ra, nó nhanh chóng xách con cú mèo đầu ưng bị ngã choáng váng không thể dậy nổi lên, sau đó nhỏ giọng nhắc mãi một cái gì đó. Mọi thứ đều có vẻ thật quỷ dị, nếu như bị kẻ khác nhìn thấy chắc sẽ nghĩ đây là một chuyện ma quái.

"Tiểu chủ nhân ~ người có thư!" Sinh vật kỳ quái giống như rất kích động làm cho giọng nói vốn dĩ không hề dễ nghe của nó càng thêm chua ngoa.

"Để bên kia đi." Một tiểu cô nương nhỏ có gương mặt trắng bệch từ trong căn phòng tối tăm bước ra, cô gái nhìn qua giống như suy dinh dưỡng, đây là kết quả của quá trình ăn uống không có quy luật tạo thành, bởi vì không khó để đoán được bên trong tòa lâu đài cổ xa hoa này chắc chắn không hề thiếu đồ ăn thức uống cung phụng cho chủ nhân của nó.

Cô gái nhỏ duỗi tay cầm lấy lá thư mở ra đọc nhanh qua một lượt, rồi lấy bút lông chim bên cạnh sột xoạt viết xuống vài dòng trên một tấm da dê trống, sau khi căn dặn sinh vật kỳ quái đem thư hồi âm cho cú mèo, đưa nó mang về, trước đó còn không quên dặn riêng sinh vật đó nhớ cho cú mèo ăn một chút gì, rốt cuộc lặn lội đường xá xa xôi để đưa thư tới đây cùng không phải là một chuyện dễ dàng.

Sau đó cô gái nhỏ tùy tay cầm một cái áo choàng màu đen hơi mỏng vắt trên ghế khoác lên trên người, lại vào phòng cầm chút gì, gọi sinh vật kia nói mấy câu, một âm thanh nổ tung trong không khí vang lên, cả hai người bọn họ biến mất vào hư không.

Ngay cả cửa cũng không cần khóa lại. !! ( À ừ! Giống như trà trộn vào vật gì đó rất ma quái ←_←)

.........

Đây là một hẻm nhỏ gập ghềnh xiêu xiêu vẹo vẹo hay nên nói là một con phố nhỏ nhỉ? Hai bên đường đầy những quầy hàng nhỏ, trên đó trưng bày đủ lại hàng hóa trao đổi, nhưng những loại hàng hóa đó cũng thật kỳ lạ, nào là những đóa hoa cứ vặn vẹo cả người, hay những nhánh cây biết cắn người, hay những đôi mắt máu chảy đầm đìa nhưng vẫn chuyển động, hoặc là nội tạng của động vật ngâm trong những chất lỏng không rõ là gì... vâng vâng, vô vàn các loại hàng hóa bày bán la liệt trên các quầy hàng.

Sau lưng các quầy hàng là những công trình cơ học mang kiến trúc hình thù kỳ quái không giống bất cứ ngôi nhà bình thường nào, không bàn tới vấn đề những căn nhà nó cứ xiêu xiêu vẹo vẹo không ngay hàng thẳng lối, căn phòng kia vừa mới xuất hiện ở chỗ đó là chuyện quái gì vậy??! Ngoài chuyện này trên đường cái chen đầy những người mặc đủ mọi màu sắc áo khoác dài, trên đầu mang theo một cái mũ nhọn, vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt gì..... (ê!.)

"Đùng" một âm thanh nhỏ vang lên, cô gái nhỏ và sinh vật kỳ quái ở lâu dài cổ xuất hiện trên đường phố. Cô gái nhỏ chẳng thèm nhìn đoàn người xung quanh, lập tức đi tới một tòa nhà to lớn nhìn có vẻ tương đối bình thường nhưng lại rất nổi bật với lối kiến trúc màu trắng, tuy rằng tổng thể nhìn vẫn có chút lệch, chắc là nhà thiết kế hay kiến trúc sư bị mắt lé hoặc có thể nơi này theo phong cách của tháp nghiêng Pissa chẳng hạn, chỉ có càng nghiêng chứ không có chỉ nghiêng một chút.

Tôi nghiêng tôi ngày xưa cũng vậy!! (ờ....)

Đứng trước cổng chính hai bên lối vào là hai sinh vật giống với sinh vật đi bên cạnh cô gái nhỏ

- xấu xí không rõ diện mạo, nghe nói đó là yêu tinh. Đúng vậy, yêu tinh. Ta ít đọc sách ngươi đừng có gạt ta, mặt mày xấu xí như vậy mà dám gọi là yêu tinh! Chẳng lẽ là bởi vì xấu khuynh quốc khuynh thành sao!! (.......) Ừ, được rồi, cái kia thần kinh có vấn đề diện mạo xấu xí sinh vật có tên gọi là tiểu tinh linh, đùa à, tiểu tinh linh không không phải vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, cao khoảng trên dưới mười centimet lại có một đôi cánh đáng yêu sao. Ngươi nói cái sinh vật mà cả người như chui vào lu thuốc nhuộm màu lam, nhưng dù sao nhìn qua cũng ngu ngơ thật, trên mặt lại nửa bên hồng nửa bên trắng tròn tròn má hồng, không lẽ mỗi lần đi ra ngoài thì sẽ kêu :

"Đi thôi! Pikachu." Nuôi trong nhà cũng không thể đột biến gien kiểu dáng à!! Hai lỗ tai to như cái quạt hương bồ, tròng mắt như hai trái tennis nhô ra khỏi hõm mắt, thân mình khô cằn, cái đầu to như uống phải sữa bột dởm, ngoại hình giống vậy còn không phải ET sao, đừng nghĩ rằng mọc thêm hai cái lỗ tai thì ta liền không nhận ra, mau giao đĩa bay của ngươi đây.....( ê, đừng kéo, ta còn chưa nói xong mà!!)

Cô gái nhỏ mang theo gia tinh đi vào, hai con yêu tinh cuối chào khi cô gái nhỏ và gia tinh của cô đi ngang qua chúng nó. Họ đối diện với một cánh cửa khác bằng bạc với những dòng chữ khắc trên đó:

Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý

Hễ tham thì thâm.

Những ai hưởng mà không hiến,

Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.

Vậy cho nên nếu khám phá được.

Dưới sàn, kho tàng không phải của mình.

Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.

Cái mi lãnh đủ không phải kho tàng đâu.

Cô gái nhỏ lấy ra một cái chìa khóa bằng vàng đưa cho một con yêu tinh dù mang mắt kính cũng không đẹp thêm chút nào, nói rằng cô nuốn đi vào hầm vàng của gia tộc.

Và thế là một con yêu tinh khác bị kêu đến, nghe nói con yêu tinh này có sở thích với xe bay tới tận trời cao, nếu không phải nó lớn lên có chút quá trừu tượng với quá lùn thì đại khái có thể dùng tốc độ và tình cảm mãnh liệt mời khách hàng đi một chút, hahaha ~( cáu bẩn!)

Sau một hồi trải nghiệm cảm giác hưng phấn quá khích đi tàu lượn siêu tốc, cô gái nhỏ xách theo một cái giẻ rách nhìn khá cũ kỉ xuống xe, mà cái giẻ rách đó có chút quen mắt. À thì ra là một con gia tinh say xe.

Đem chìa khóa ấn vào lỗ khóa trên hầm vàng, một vòng xoay cửa hầm vàng mở ra, sau đó yêu tinh liền đứng sang một bên trước cửa chờ cô gái nhỏ đem cái giẻ rách, à không là gia tinh ném tới bên cạnh cửa rồi một mình đi vào bên trong.

Hầm vàng cũng không có lớn, dù sao đối với giới quý tộc thì nó cũng chỉ là một kho chứa tạm thời để bọn họ gửi galleons thôi, nhưng chắc chắn một điều là người lớn trong nhà của cô gái nhỏ có chứng cưỡng bách. Nhìn xem hầm vàng nhà người khác chỉ là galleons tùy ý xếp thành một núi vàng chỗ này một ít, chỗ kia một ít hoặc tập trung vào một chỗ thành một núi nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!