16
Tước vị của Vân gia dị tính vương, là đổi bằng công trạng quân đội.
Tổ tiên bao đời, trung thành tuyệt đối.
Cho đến khi gặp đương kim hoàng thượng.
Cố chấp tự mãn, hoang đường ghen tuông.
Tự phụ văn trị võ công, đời không có ai sánh được.
Nên dẫn quân đường hoàng du hí biên cương, nào ngờ bị quân địch phát hiện, lập mưu phục kích.
Vốn có cơ hội thoát thân, nhưng hoàng đế không chịu nghe, nhất định muốn thể hiện tài năng quân sự của mình, làm lỡ thời cơ rút lui tốt nhất.
Bất đắc dĩ, Vân gia vì bảo vệ hoàng đế rút lui, chỉ có thể liều c.h.ế. t đoạn hậu.
Cuối cùng hoàng đế bình an trở về.
Còn quân đoạn hậu, tự nhiên là —
Toàn quân bị diệt.
"Cha mẹ và ca ca ta, chính là c.h.ế. t trong trận chiến đó, chân của ta cũng là vì vậy..."
Hắn nói những lời này với cảm xúc ảm đạm.
Ta không nhịn được muốn an ủi hắn.
Nhưng bao nhiêu lời nói đến bên miệng, đều cảm thấy vô cùng vô lực.
Chỉ có thể phủ lên tay hắn, vỗ nhẹ.
Hoàng đế trốn thoát khỏi cái chết, chỉ cảm thấy mình là đứa con của trời, vận khí vô song, hơn nữa là thiên tài quân sự thành thạo!
Thậm chí còn trách Vân gia cản trở, không cho hắn nhiều cơ hội thể hiện tài năng thiên phú của mình.
Nên đem chuyện Vân gia tử trận hoàn toàn che giấu, chỉ nói họ không nghe điều phối của trung quân, nhưng nghĩ đến công lao ngày xưa, cũng không thưởng không phạt.
Vân Tế Thương kế thừa tước vị.
Đôi chân thương tật của tân Hàn Thành Vương, càng khiến hoàng đế tìm cớ, ngày ngày sỉ nhục giễu cợt.
Trong triều kẻ gió chiều nào theo chiều đó nhiều nhất, tự nhiên...
Hắn dừng lại.
Rồi cười lên:
"Cô chưa từng gặp mẫu thân của ta, bà là người vĩ đại nhất thế gian, một địch trăm, không thua kém đấng nam nhi."
Nói đến mẫu thân của hắn.
Vân Tế Thương trên mặt hiếm khi dịu dàng.
"Nhưng Lan Sinh, ta lại tận mắt thấy bà, bị vây công ngã ngựa, ngàn vạn vó sắt giẫm nát bà...
"Ta không phải không có nỗi hận như cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!