13
Ta giận Vân Tế Thương không nói một lời mà đã vùi dập ta.
Đêm hôm hắn sai người mang thuốc đến, ta đều không thèm để ý.
Ai ngờ hắn lại đích thân đến.
Vừa bôi thuốc cho ta, vừa nói:
"Muốn sống sót trong thời thế này, chỉ dựa vào sức mạnh là không thể. Ta đã tìm thầy cho cô, ngày mai sẽ đến dạy cô, đừng chê khổ cực.
"Thù lớn như trời, cô nếu không có bản lĩnh, cũng không thể báo.
"Lan Sinh, cô là hạt giống tốt, không nên lãng phí như vậy..."
Tay hắn khẽ dừng.
Giọng như khàn đi đôi chút:
"Đáng tiếc, nếu là trước đây, ta nhất định sẽ đích thân dạy cô, chỉ là bây giờ... không thể được."
Tiếng bánh xe gỗ lăn lăn dần xa.
Ta ngồi trên giường, xuất thần.
Mười mấy năm ở thừa tướng phủ.
Mọi người đều vì lợi mà đến.
Vân Tế Thương cần ta, cũng là vì điều gì chứ?
Suy nghĩ rối bời.
Gần như cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, thầy mà Vân Tế Thương chọn cho ta đã đến.
Hắn sắp xếp cho ta rất chu đáo.
Có văn có võ, không thiếu thứ gì.
Ôm trong tay quyển sách khó khăn mới có được, ta bỗng dưng rơi lệ.
"Sao vậy?"
Vân Tế Thương hỏi ta.
Giọng hơi gấp.
Ta bình tĩnh lại một chút, kiềm chế sự xúc động, vuốt ve những con chữ:
"Đã lâu ta không chạm đến, nhớ năm đó quyển sách đầu tiên ta đọc, là mẫu thân dạy ta..."
Nhắc đến mẫu thân.
Ta nghẹn ngào khó nói.
Vân Tế Thương muốn an ủi ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!