Bà ta nói:
"Tiểu súc sinh, đợi hoàng huynh của ta tới, ta nhất định sẽ khiến ngươi trả lại gấp mười gấp trăm lần."
Ta cúi người xuống, nắm lấy cằm bà ta, cười mỉm buộc bà ta ngước nhìn ta:
"Oai nghi của triều đình và cơn giận của loài kiến, dù công chúa tài trí kinh người, nhưng cuối cùng vẫn chọn sai."
Ta hất mạnh bà ta ra.
Ra lệnh cho quân sĩ kéo bà ta đi.
Ném vào đống dân tị nạn và ăn mày.
Kết cục của bà ta.
Nên để cho đám người mà bà ta luôn khinh thường quyết định.
Bộc Dương kinh hoàng, trong tiếng kêu thảm thiết xa dần của bà ta, vẫn không ngừng gọi hoàng đế, muốn ông ta đến cứu mình.
Đáng tiếc bà ta không biết.
Lúc này đây, Vân Tế Thương đã công phá cung thành.
Vị hoàng đế mà bà ta luôn dựa dẫm, khi chạy trốn không thành, đang quỳ gối trước mặt Vân Tế Thương.
Và cầu xin hắn tha cho mình một mạng.
Khi ta đến nơi, ông ta vừa mới viết xong chiếu thư thoái vị, kính cẩn dâng lên Vân Tế Thương.
Vân Tế Thương nhận lấy, trong nụ cười nịnh nọt của ông ta, nhìn chiếu thư, cười khổ:
"Dù có được chiếu thư này, cha mẹ huynh đệ của ta, cũng không thể quay về nữa."
Thần sắc hoàng đế lóe lên một chút không vui.
Dường như trách Vân Tế Thương không nên nhắc đến chuyện như vậy.
Ông ta và Bộc Dương đều giống nhau.
Đến c.h.ế. t cũng chỉ nghĩ rằng.
Việc sát hại những người vô tội, là một việc bình thường.
Nếu không thì mười mấy năm qua, ông ta có vô số cơ hội để minh oan cho những người c.h.ế. t oan, nhưng vẫn kiên quyết chọn cách ủng hộ và dung túng Bộc Dương.
Hận ý dâng trào.
Ta giật lấy roi trong tay quân sĩ bên cạnh.
Vung lên đánh về phía ông ta.
Vân Tế Thương không cản ta.
Cho đến khi ta kiệt sức, hoàng đế chỉ còn thoi thóp.
Hắn mới bảo ta dừng lại.
Nỗi bi phẫn bị đè nén mười mấy năm trong khoảnh khắc đó hoàn toàn bùng nổ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!