Chương 78: Gặp lại ở Thượng Hải (Hoàn chính văn)

Mấy tháng sau đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Sau khi quay về Thượng Hải, Yến Thanh Đường không quay về nhà mà đến ở nhà của bạn thân thl.

Cô nhờ thl đến nhà mình lấy một vì món đồ quan trọng, còn cô thì bận rộn tìm nhà ở, vì không muốn giảm chất lượng cuộc sống quá nhiều nên cô bắt tay vào tỉ mỉ tính toán, lần đầu tiên học cách tiết kiệm.

Phó Tầm Thanh thương cô, lại gửi đến cho cô không ít tiền, nhưng Yến Thanh Đường lại không động đến khoản tiền đó, cô muốn thay đổi cách sống, chân chính tự lực cánh sinh.

Vậy nên những ngày ấy trôi qua tuy bận rộn nhưng cũng rất phong phú.

Trương Miện Chi rất tán thưởng sự cần cù và thật thà vươn lên của cô, nên đã gửi báo cáo đề nghị chuyển cô lên làm nhân viên chính thức, thi thoảng sẽ tán gẫu với Yến Thanh Đường, xem Yến Thanh Đường thành trò yêu của mình.

Mùa thu đến, vì muốn bồi dưỡng Yến Thanh Đường tốt hơn, Trương Miện Chi đã đưa cô đến một nơi khác để tham gia khóa huấn luyện kéo dài hai tháng.

Yến Thanh Đường là học trò, một học giả trẻ xuất sắc do viện nghiên cứu giới thiệu. Còn Trương Miện Chi là một chuyên gia thực vật học đức cao vọng trọng, đồng thời cũng là một trong những giảng viên của lớp đào tạo lần này.

Buổi sáng đi khảo sát, buổi chiều lại nghe giảng, bận rộn đến mức Yến Thanh Đường gần như không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác, tần suất gọi video với Túc Chinh cũng giảm đi.

Ban đêm nằm trên giường khách sạn, cô thường ngủ quên mất khi đang trò chuyện, để lại một mình Túc Chinh nói chuyện một mình, nói hồi lâu mới phát hiện cô đã chìm vào giấc ngủ.

Dù vậy, anh vẫn không nỡ ngắt máy, cứ thế lắng nghe nhịp thở đều đặn của cô, phải thế mới có thể giúp anh xoa dịu chứng mất ngủ, yên tâm chìm vào giấc.

Yến Thanh Đường thường kể với anh về công việc của mình, dưới sự ảnh hưởng của cô, Túc Chinh cũng bị niềm đam mê ấy cuốn hút, bắt đầu suy nghĩ về con đường sự nghiệp tương lai của bản thân.

Càng nghĩ, những lời mà anh đã nói với Yến Thanh Đường về giấy Đông Ba vẫn luôn quẩn quanh trong đầu anh.

Hai đời trước của ba và mẹ Túc Chinh, và cả ba mẹ anh đều là người dân tộc Nạp Tây. Túc Chinh vẫn còn nhớ mang máng một năm nào đó, mẹ đã cho anh xem một cuốn sách cổ, những trang giấy cũ kỹ ấy chính là giấy Đông Ba.

Mẹ cũng rất thích thực vật, thích lá cây, thích cảm giác được ôm lấy thiên nhiên, thường hay dẫn anh ra ngoài thành phố chơi và dã ngoại.

Tiếp xúc với màu xanh biêng biếc, luôn có khả năng chữa lành trái tim anh.

Anh cũng nhớ rằng, khi ba mẹ còn sống rất thích trồng hoa trong căn nhà cũ, những bụi hoa ấy có thể mọc đầy cả sân.

Suy nghĩ một hồi, anh lại quay về lại căn nhà cũ ở Côn Minh.

Lần trước trở về chủ yếu là để xem nhà, lần này có thời gian thì ngắm nhìn khu vườn nhỏ. Những bông hoa được trồng từ nhiều năm trước đã sớm không còn sống nữa, chỉ còn lại những bụi cỏ dại mọc um tùm. Thế nhưng, giữa những đám cỏ hoang ấy, những bông hoa dại không tên lại nở rộ, chẳng khác nào những bông hoa đã từng được trồng trước đây, phủ đầy khu vườn nhỏ.

Khoảnh khắc đó, anh lập tức nghĩ đến Yến Thanh Đường.

Tình yêu thương dành cho cây cỏ dường như cũng có thể lây lan, Túc Chinh không nỡ nhổ bỏ những đám cỏ dại ấy, chỉ khép hờ cánh cổng nhỏ bên hàng rào, mặc cho hoa dại và cỏ hoang trong vườn tùy ý sinh sôi.

Sức sống mãnh liệt như thế thật sự khiến lòng người phải rung động.

Tựa như nguyên liệu làm nên giấy Đông ba, hay như những đóa hoa niệt Lệ Giang mọc trên núi tuyết Ngọc Long.

Hiểu càng nhiều, Túc Chinh càng cảm thấy hoa niệt Lệ Giang thật kỳ diệu.

Từng nghe một nhân vật thừa kế nghề làm giấy phi vật thể Đông Ba kể rằng, loài hoa niệt vốn có tuổi thọ ngắn, nhưng sau khi cành lá của chúng được người làm giấy cắt tỉa, tuổi thọ lại có thể kéo dài đến hàng chục năm.

Đây không nghi ngờ gì nữa chính là thành tựu chung giữa thực vật và nghề làm giấy.

Vì tò mò về loài hoa niệt ở Lệ Giang, Túc Chinh bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về phương pháp chế tác giấy Đông Ba.

Anh thậm chí còn bái một nghệ nhân làm giấy Đông Ba phi vật thể làm thầy, nghiêm túc học hỏi và nắm vững kỹ nghệ này từ người ấy.

Anh thành công tự tay làm ra trang giấy đầu tiên.

Về sau anh thử nâng cao tay nghề, thêm vào giấy Đông Ba một số loại thực vật khác, có khi là hoa có khi là lá, để giấy Đông Ba giữ lại được màu sắc từng có của hoa lá, hương thơm cũng theo đó hòa quyện vào từng tờ giấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!