Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Cô sợ đến mức làm rơi cả miếng bông, không ngờ anh lại được voi đòi tiên đến vậy, đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra nổi mình nên làm gì tiếp theo. Cô chỉ có thể đứng yên hơi tựa vào lồng ngực anh, bị động đón nhận nụ hôn này, hơi thở của anh có xen lẫn mùi bạc hà. Nụ hôn ngây thơ mà trúc trắc vô cùng, trước tiên chỉ đơn giản là môi chạm môi, sau đó anh cạy mở răng cô, nhưng dường như chẳng có chút kinh nghiệm nào nên anh cố gắng vài lần mới có thể len vào bên trong.
Trong lúc ấy, đột nhiên cô trở nên nhạy cảm đến bất thường, cảm thấy chỉ cần mỗi lần ngậm nhẹ môi cô, cả người cô sẽ nóng lên một chút, cuối cùng thì cả người cũng nhũn ra, chỉ có thể dựa hẳn vào người anh. Bỗng nhiên cả người cô bị anh nâng lên, đặt lên chiếc bàn học ở sau lưng. Thì ra nam sinh và nữ sinh lại khác xa nhau đến vậy, anh cứng rắn, cô mềm mại, anh cường thế, cô bị động. Khi đó anh dùng sức ôm chặt lấy eo cô, dường như muốn khảm cô vào lòng mình vậy.
Môi của anh dường như có ma lực, bất kì lúc nào cũng có thể thiêu cháy lý trí của cô vậy. Hôn, hôn, trong lòng cô dường như có một ngọn lửa đang bùng lên, dưới sự dẫn dắt của anh, cô bắt đầu thử chủ động đòi lấy. Khi cô bắt chước anh cạy mở răng anh đi vào trong thăm dò, anh hơi cứng người, một giây sau là một cái hôn còn nóng bỏng hơn trước. Giờ phút này cô hoàn toàn quên đi sự ngại ngùng, chỉ có thể dựa sát vào người anh, đồng thời mơ mơ màng màng kết luận:
thì ra cô cũng đã sớm thích anh, nên khi anh hôn, cô không những không chán ghét, ngược lại còn thích đến vậy. Cảm giác này không hề tuân theo quy tắc nào cả, dù lý trí có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có thể dạt sang một bên mà thôi.
Buổi tối về nhà, cô sợ mẹ sẽ nhận ra sự bất thường của mình, vừa về đến cửa đã chạy vội vào phòng ngủ.
Ngồi vào bàn học, cô cố bình tĩnh lại làm hết một đề thi, sau đó thấy cũng đã muộn rồi, liền nằm lên giường, lấy điện thoại ra.
Cô không lưu số điện thoại của anh, chỉ nhớ trong đầu, đến lúc vào phần tin nhắn, cô chỉ gửi cho anh một tin nhắn trắng.
Vốn tưởng rằng anh sẽ mất một lúc để nhận ra người gửi tin nhắn ấy là cô, nhưng nào ngờ sau đó anh liền trả lời lại: "Lục Yên?"
Tâm lý cô giống như vừa hoàn thành một chuyện gì đó lớn lao vậy, gửi lại anh một tin nhắn trống nữa, rồi ngọt ngào đặt điện thoại ở dưới gối. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt bị thương của anh liền hiện ra, và dường như bên tai cô còn vang lên hơi thở gấp gáp của anh, càng nghĩ cô càng cảm thấy lòng dạ rối bời, trằn trọc lăn qua lăn lại một lúc lâu mà không thể ngủ nổi.
Hôm sau là cuối tuần, không có tiết học, cô ở nhà ôn lại bài cũ. Mặc dù vẫn ngồi nghiêm túc như trước, nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi qua có vẻ chậm hơn bình thường.
Cô không hề biết, hai ngày vừa qua, Giang Thành Ngật còn đau khổ hơn cô rất nhiều.
Vất vả lắm mới đợi được đến ngày thứ hai, vừa tan học, Giang Thành Ngật đã đến tìm cô.
Trong ánh mắt thầm hiểu của các bạn học, cô thu dọn sách vở, từ từ ra ngoài lớp.
Nhìn anh có vẻ không vui, nhưng khi cô đi ra, anh liền cười một tiếng, cảm giác cả khuôn mặt anh đều như bừng sáng lên vậy.
Rõ ràng mấy ngày trước còn hằm hằm khó chịu, hôm nay dường như biến thành người khác rồi.
Vui đến vậy sao?
Cô giả vờ bình tĩnh đến gần anh.
Cô mang cho anh bánh thanh đoàn tử mà mẹ cô làm, nhưng có thể thấy rõ là anh không thích ăn. Anh bỏ cả chiếc bánh thanh đoàn tử vào miệng mà như ăn rơm, dáng vẻ thì giống như chuẩn bị ra trận vậy.
"Khó ăn đến vậy à?" Cô ngại ngùng.
"Đâu có." Anh chối vội, "Anh ăn hết ba cái rồi."
"Thôi về sau em không mang đi nữa." Cô nhìn cũng biết anh khó chịu, hơn nữa, cô cũng không quá tin tưởng vào tài nghệ nấu nướng của mẹ mình.
"Đừng mà." Anh nghiêm túc nói: "Chỉ cần là đồ em mang, dù là gì đi chăng nữa anh cũng thích ăn."
Sau đó có một lần, cô đến nhà anh, ăn thanh đoàn tử của người giúp việc nhà anh làm. So sánh mới thấy, thanh đoàn tử mẹ cô làm nhìn xấu xí, khó ăn biết bao. Vậy mà hôm đó anh lại mặt không đổi sắc ăn nhiều đến vậy. Từ đó về sau, cô không bao giờ mang đồ ăn từ nhà mình đến cho anh.
Sau khi chuyện đánh nhau lắng xuống, Giang Thành Ngật quay lại đội bóng rổ luyện bóng. Hàng ngày sau giờ học cô đều chạy đến sân bóng rổ đợi anh.
Cô chuẩn bị nước uống, còn gọt sẵn trái cây để vào hộp cho anh. Biết anh thích sạch sẽ cô cẩn thận lau thật kĩ hộp nhựa đựng hoa quả và chai đựng nước đến mức sạch bóng mới thôi. Trong hộp trái cây có thanh long đỏ, kiwi vàng, nhìn qua đã thấy đẹp mắt, ngon miệng.
Đợi anh tập luyện xong, cô đưa đồ cho anh.
"Lần này không phải bánh thanh đoàn tử, anh cứ yên tâm mà ăn đi."
Đồng đội của anh vẫn chưa đi về, cả đám đứng gần đấy hâm mộ nói: "Giang Thành Ngật, giờ chắc cậu đang chìm trong đống đường rồi đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!