Chương 26: Đột biến

Editor: Tuyền Uri

Thư Tầm quan sát tình hình hai căn biệt thự nói với Dạ Tiền, nhưng khồng hề nói về phán đoán của mình, Dạ Tiền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hiển nhiên là tình hình ở mấy căn biệt thự khác cũng không có gì gọi là tốt hơn, càng không thu hoạch được bất cứ đồ ăn gì.

Dạ Tiền cũng kiểm tra qua thi thể đóng băng đang ngồi kia, gương mặt không cảm xúc trầm tư một lúc lâu rồi mới mở miệng. "Trùng tộc, chưa tiến hóa thành người, vì đói mà chết, thời gian chết" nói đến đây Dạ Tiền đột nhiên dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp. "Khoảng 150 ngày trò chơi."

Nghe đến đây, Thư Tầm cũng hơi hơi ngạc nhiên, nhìn thi thể mình đã xác định không có bất cứ sự hủy hoại nào, 150 ngày trò chơi, tương đương với thời gian 5 tháng, lẽ nào bản thể của loài người trong thế giới này có điều gì đó đặc biệt? Nghĩ tới Dạ Tiền, có lẽ cũng nghi hoặc như vậy, cho nên đột nhiên mới dừng lại như thế.

"Đi nào." Không cách nào có được đáp án, Dạ Tiền sẽ không ở đây lãng phí thời gian, không thu thập được bất cứ đồ ăn nào, đồ ăn dự trữ của bọn họ chỉ có thể hỗ trợ được khoảng 5 ngày, mà từ đây tới Vi Thị, không ngủ nghỉ gì cũng đã mất hai ngày rồi.

Tình hình ở khu vực Vi Thị cũng chưa rõ, nếu cũng không khác ở đây là mấy, vậy thì bọn họ phải di chuyển thật nhanh, để mà tìm kiếm thêm thức ăn cung cấp năng lượng để mà tồn tại, do đó, tốc độ nhanh hay chậm vừa là yếu tố quyết định tiến trình của trò chơi, vừa là quyết định thời gian sống sót của bọn họ.

Thư Tầm cũng nhận thức được vấn đề này, thức ăn thu hoạch được ở cơ sở khu rừng không nhiều, nhưng cũng để Thư Tầm phải đói, cho nên Thư Tầm không nhận ra điều này, thức ăn có ý nghĩ gì với thế giới này? Mãi đến khi nhìn thấy tình huồng trong các biệt thự gần Vi Hồ, Thư Tầm mới lần đầu tiên nhận thức được rõ ràng, khi thế giới này đến con đường cùng, không chỉ dừng lại là mùa đông, mà thực phẩm còn cực kỳ khan hiếm nữa.

Chân nhỏ ngắn của Thư Tầm bước về phía Dạ Tiền, đi được một nửa đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhỏ hỏi. "Ngươi nói anh ta vì đói mà chết?" Thư Tầm không cách nào phán đoán nguyên nhân dẫn đến cái chết của nam tử này, cũng không thu hoạch được nhiều tin tức như Dạ Tiền giàu kinh nghiệm, nhưng lại biết phán đoán của Dạ Tiền không có sai.

Dạ Tiền rất tự nhiên gật gật đầu, đưa ra một đáp án chắc chắn.

Thư Tầm quay đầu nhìn nam tử bị đóng băng phía sau, như cũ vẫn là đôi mắt xanh lam, như cũ vẫn là khuôn mặt không có cảm xúc tiêu cực, giống như một bức tranh tĩnh, một bức tranh không liên quan gì tới cái chết.

Thư Tầm lấy ba lô nhỏ của mình ra, kéo khóa ra, giơ tay ngắn nhỏ tìm trong ba lô, rất nhanh liền tìm thấy lon quả đào. Thư Tầm đặt lon trên sàn, đeo lại ba lô, sau đó ôm lấy lon quả đào, lạch bạch chạy về phía thi thể, tiện đó trèo lên đầu gối thi thể, trèo lên vai, nắm lấy khóa kéo đu lên….

Dạ Tiền trầm mặc nhìn động tác của Thư Tầm, không hỏi cũng không thúc giục.

Trong phòng truyền trực tiếp liền một dấu chấm hỏi to.

"Ha ha ha, ta cười chết mất! Đây là tình huống gì vậy?"

"Đoàn Tử đang làm gì vậy? Người cũng chết đói rồi, cho dù là bây giờ đưa đồ ăn tới cũng không kịp a!"

"Ta cảm giác khoảng thời gian vừa rồi, có thể ta đã bỏ lỡ điều gì đó?"

"Dạ thần mau ngăn cậu bé lại a, thức ăn hiện tại rất trân quý, sao có thể lãng phí vậy chứ? Đã nói là đừng mang Đoàn Tử theo mà!"

Đối với việc làm của Thư Tầm, có người tán thành, có người phản đối.

Dạ Thần hiển nhiên cũng hiểu hành động của Thư Tầm, thế là với khuôn mặt vô cảm, đi về phía thi thể.

Trong phòng truyền trực tiếp liền nhao lên.

"Dạ thần đừng a! Tiểu Đoàn Tử hãy còn nhỏ! Ra tay thì hãy lưu tình!"

"Lên nào, Dạ thần, như này mới đúng chứ, lạnh thì phải lạnh đến cùng chứ, cho Đoàn Tử kia biết, sinh tồn là như thế nào!"

"Tầm Tầm tội nghiệp, hy vọng Tầm Tầm một chút cũng đừng đau lòng!"

Thế là, trên màn hình phòng truyền trực tiếp, một gương mặt vô cảm, hơn nữa còn là một bộ mặt vô cảm lạnh lùng, bừng bừng đi tới chỗ thi thể, sau đó dưới con mắt hào hứng của người xem, vươn tay ra, bàn tay dài thẳng trực tiếp hướng tới Đoàn Tử, hai ngón tay kẹp lấy cổ áo của Đoàn Tử, nhấc Đoàn Tử ra, tay kia đưa lên trên, nắm lấy khóa kéo của thi thể, nhẹ nhàng kéo xuống.

Thư Tầm đang ôm lon quả đào qua đầu lại nhìn nhìn Dạ Tiền, sau đó giơ tay ngắn nhỏ, đặt lon quả đào đang mở xuống cổ áo nam tử đóng băng, Dạ Tiền lại lần nữa kéo khóa lên, lúc nay mới nhấc Thư Tầm ra, đem Thư Tầm bỏ lại trong túi áo của mình.

Trong căn phòng truyền trực tiếp một mảnh ngã ngửa, sau đó là một trận bình luận nổ ra.

"Dạ thần tuyệt đối là một người dễ thương, bị bệnh nan y!"

"Dạ thần không cứu được nữa rồi! Kiên định hết sức!"

"Dễ thương a! đây mới chính là con người thật của Dạ thần!"

"Bỏ ra! Bỏ ra! Dạ thần lý trí của ta đâu rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!