Chương 1: Chuyến xe buýt định mệnh

Tại bến xe buýt ngoại thành vắng vẻ, một cô gái thân hình nhỏ nhắn ngồi thu mình trên ghế chờ, trong ngực ôm một cuốn tiểu thuyết dày cộp mà cô đã thuê từ cửa hàng cho mượn sách gần trường.

Người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt cô, một là vì chiếc kính cận to choán cả khuôn mặt, hai là vì tóc mái ngố dài rũ tới mắt, ba là vì cô cứ luôn cúi đầu không ngẩng mặt lên.

"Huýt huýt…"

Tiếng chim kêu còn sôi nổi hơn là một con người sống sờ sờ như cô. Trông cô như một bức tranh tĩnh lặng, vừa nhỏ bé lại cô đơn.

Chiếc xe tới gần khiến lũ chim đang hót líu lo trên cây sợ mà bay hết, An Tri Hạ đứng dậy, sau khi trả tiền cho lơ xe bằng hai đồng tiền giấy cũ mới tìm một chỗ đứng cho thoải mái.

Xe về ngoại thành ngày năm mới vô cùng chật chội, người ta vẫn hay nói xe buýt, xe khách những ngày này cứ như nhét heo, và tình cảnh bây giờ đúng là như vậy. Thân hình An Tri Hạ nhỏ bé, đường về quê thì ổ gà ổ chuột không thiếu gì, chiếc xe lắc la lắc lư đẩy cô vào một góc.

"Ối"

"Á"

Chiếc xe đột nhiên xóc nảy, chắc lại đâm phải ổ gà nào đó rồi, mọi người nghiêng ngả theo quán tính.

Sau lưng An Tri Hạ, một người phụ nữ dáng người đậm đà, lại còn đeo giày cao gót, đứng không vững đổ nhào về phía cô.

Còn cô thì bé xíu, bị người ta đè nặng liền tuột tay khỏi dây cầm, lao thẳng về phía trước.

Đến khi kịp định thần, cô mới phát hiện mặt mình đập vào cuốn sách mình ôm nãy giờ, quan trọng hơn là bên dưới cuốn sách đó là cặp chân dài của một người đàn ông.

Mặt An Tri Hạ vừa đỏ vừa tái, trong phút đơ đơ liền ngẩng lên nhìn thái độ của người vừa bị cô vồ phải kia.

Anh ta khi nãy còn ngồi nghiêng đầu mà ngủ, kéo vành mũ lưỡi trai che gần hết mặt, hiện tại đã bỏ mũ, nhìn chằm chằm cô gái đang vồ lấy đùi mình một cách khó chịu.

Ánh mắt anh ta thật đáng sợ! Trông cũng bằng tuổi cô thôi mà dữ dằn và lạnh lùng quá, khiến An Tri Hạ áp lực nặng nề.

Cô vội vàng nhổm dậy, tay rối rít tìm nơi bấu víu, giọng lí nhí:

"Xin lỗi… Xin lỗi."

Người đó vẻ mặt đã hòa hoãn hơn nhưng ánh mắt lại chuyển về cuốn sách dày cộp trên đùi mình.

Cô gái nhỏ sợ anh ta lại khó chịu bèn lên tiếng xin:

"Sách của tôi…"

Cũng may anh ta còn có chút kiên nhẫn, cầm cuốn sách lên đưa cho cô, nhưng trông anh ta thái độ như thể đang nói đừng có động vào tôi vậy.

An Tri Hạ rụt rè đưa tay cầm lấy.

"Rầm"

"Á"

"Ối!"

Vào giây phút An Tri Hạ vừa cầm cuốn sách, chiếc cầu nơi xe buýt đi qua liền sập đổ, cả xe nghiêng lật rồi rơi xuống con kênh nhỏ vốn rất yên bình.

Máu đỏ hòa lẫn dòng nước lững lờ trôi.

Trước khi nhắm mắt, An Tri Hạ chỉ kịp nhớ đến khuôn mặt già nua khổ cực của ông bà nuôi vẫn còn đang đợi mình về nhà đoàn tụ năm mới.

Hình như Tết năm nay, cô không về nhà được nữa rồi…

"Xin lỗi. Tôi xin lỗi Tri Hạ, không phải tôi cố ý đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!