Hôm sau, thời tiết trở lạnh báo hiệu việc mùa đông cuối cùng cũng tới, dù hơi muộn một chút.
1
Cái lạnh đến đột ngột khiến ai cũng phải vội vã vì chưa lôi quần áo mùa đông ra kịp, trừ những người có theo dõi dự báo thời tiết.
Lại là một ngày Kiều đặt đồng hồ dậy sớm.
Kiều là đứa không sợ nóng, chỉ sợ lạnh, vậy nên cứ tới mùa đông là cô lại lề mề với việc rời khỏi chiếc chăn ấm áp hơn bình thường.
2
Nhưng với mùa đông năm nay, Kiều vừa nghe báo thức đã kéo chăn khỏi người, hớt hải chạy đi mở cửa ban công và ngó xuống dưới nhà.
Từ trên nhìn xuống, cô thấy chiếc xe quen thuộc và một kẻ đang cầm sách học bài.
Cô không nán lại lâu thêm mà vội vàng chạy vào nhà, đánh răng rửa mặt, lục tìm trong tủ quần áo bộ đồng phục mùa đông đã được phát từ tuần trước nhưng chưa có cơ hội dùng ra mặc.
Xong quần áo thì lại tới tóc tai. Cái mái tóc dài thượt mấy năm nay của cô đột nhiên phiền phức hơn ngày thường, buộc mãi mới xong để hoàn tất khâu chuẩn bị, chạy xuống dưới nhà. Vừa đi cô vừa nghĩ có lẽ nên cắt bớt tóc đi.
Cậu trai trên mình vẫn còn đọng hơi sương, quần áo ám hơi lạnh ôm lấy Kiều ngay khi cô vừa bước ra khỏi cửa.
"Nhớ Kiều quá..."
Kiều thở không ra hơi vì vừa chạy xuống nhà vội vàng quá nhưng vẫn cố dùng sức đẩy Khiêm tách ra để hỏi điều mình vẫn thắc mắc: "Này... rốt cuộc là... cậu đứng trước cổng nhà tớ... từ mấy giờ vậy?"
"Vừa mới." Khiêm nhìn cô, nở nụ cười vô hại.
Kiều bám hai tay trên vai cậu ta, vì không tin nên muốn bóp vai cậu ta để tác động vật lí đôi chút để thể hiện sự không hài lòng về câu trả lời. Nhưng bóp xong thì Kiều thấy đau tay còn vai cậu ta thì không hề hấn gì.
"Hôm thứ 2 tớ xuống lúc 7 giờ kém 15 phút đã thấy cậu ở đây rồi. Hôm kia tớ xuống lúc 7 giờ kém 25, cậu vẫn đang đứng trước cổng. Còn hôm nay," Kiều xoè tay lẩm bẩm tính toán, "Còn chưa tới 6 rưỡi sáng nữa, cậu vẫn có mặt ở đây. Tóm lại "vừa mới" của cậu là mấy phút trước?"
"Chỉ vừa mới tới thôi mà."
Khiêm lặp lại, hôn nhẹ lên môi cô thêm một lần nữa để cô tạm thời bỏ qua điều muốn hỏi.
Nhưng Kiều không để Khiêm lảng đi như mọi lần nữa. Cô duỗi tay để cái bàn tay thường ngày vẫn tụt sâu trong tay áo mỗi khi trời lạnh của mình thò ra ngoài, sau đó tìm kiếm bàn tay Khiêm để nắm lấy.
"Khiếp, bình thường tay cậu ấm lắm, giờ lạnh như đá rồi đây này."
Khiêm thấy cô chê tay mình lạnh thì vội rụt lại: "Đừng, đợi tớ làm ấm tay lại đã."
"Tớ có định dùng tay cậu để sưởi ấm đâu." Kiều túm chặt bàn tay đang định rút ra của Khiêm, "Tớ định làm ấm nó."
Kiều kéo tay Khiêm đưa lên miệng cô để hà hơi, nhưng hà đến hết cả hơi cũng không khiến tay cậu ta ấm lên bao nhiêu, vậy là cô kéo cả hai bàn tay của Khiêm áp lên má mình.
Khi Kiều ngẩng đầu, ánh mắt đôi bên chạm nhau.
Từ lúc bắt đầu yêu đương, Khiêm lúc nào cũng cười khi ở cạnh cô. Ánh mắt cậu ta nhìn cô càng lúc càng dịu dàng, càng lúc càng ấm áp, và ngay lúc này nó khiến trái tim cô loạn nhịp.
1
"Lần, lần sau đếm sớm, nhớ, nhớ gọi điện báo một câu." Kiều lúng túng dặn dò, sau đó im bặt khi thấy mình nói lắp
- lần nói lắp hiếm hoi trong đời.
1
Ôm ấp hôn hít còn không ngại, cớ gì lại ngại vì bị nhìn như thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!