Kiều chưa bao giờ nhìn theo hướng người khác rời đi. Dường như có điều gì đó khiến cô buồn mỗi khi thấy bóng dáng người vừa cười nói với mình xa dần.
Mỗi lần Khiêm đưa cô về, cô đều vào trong nhà trước và đóng cửa lại vì sợ bản thân sa vào cảm xúc bị bỏ rơi khi xung quanh chỉ còn lại một mình.
Cô chẳng biết từ khi nào mà mỗi lần về nhà, việc không có ai ở nhà trở thành chuyện đương nhiên cả. Cô chỉ lờ mờ nhận ra sau khi bạn bè sang nhà cô, khen ngợi hết lời rằng ở nhà cô thoải mái hết nấc vì không có bố mẹ, và có đứa làm vỡ cái bình trang trí nhà cô mà không phải xin lỗi, cũng chẳng phải đền tiền.
Bố mẹ cũng không hề phát hiện ra chuyện cái bình bị vỡ.
Ngoài ban công, Kiều nhìn Khiêm và chiếc xe đi khuất dạng mới trở về giường, kéo chiếc balo trên lưng ra để lấy điện thoại di động, sau đó vứt tạm balo một chỗ dưới đất, mở giao diện chat với Khiêm trong điện thoại, tự hỏi khi nào thì Khiêm sẽ nhắn cho mình tin "đã về đến nhà" như thường lệ, dù cậu ta mới chỉ rời đi một giây trước, chắc phải là siêu nhân mới nhanh đến thế.
Một tin nhắn mới hiện lên bất chợt.
[Về đến nhà rồi.]
Kiều nhìn tin nhắn, thầm nghĩ ắt hẳn tên này đang nói dối, vì cậu ta mới rời đi từ cổng nhà cô vài giây trước chứ mấy?
Có lẽ cậu ta nhắn để cô yên tâm nên căn giờ để nhắn như vậy. Nếu xuất phát từ ý tốt thì không nên vạch trần làm gì.
Cô đọc tin nhắn nhưng không trả lời, ngón tay khẽ lướt lên trên đọc tin nhắn cũ của cả hai, nơi mà tin nhắn [Chúc ngủ ngon] của Khiêm là tin nhắn cuối cùng.
Số tin nhắn qua lại đôi bên không nhiều, cũng không ít, chúng cứ đều đặn và vừa phải như lượng sử dụng của những kẻ đang muốn dè sẻn tiết kiệm, sợ những tin nhắn âu yếm với định mức sẵn có kia sẽ vơi đi theo thời gian và dần biến mất.
Khiêm không phải là một tên hài hước, nhưng Kiều vẫn thích việc ngồi nhắn tin với cậu ta, hoặc cùng nhau thảo luận mấy chuyện học tập, chuyện con Vịt, hoặc bàn xem cả hai nên nấu món gì vào trưa mai.
1
Nhưng lúc này cô lại không trả lời tin nhắn, bởi cái cảm giác bấp bênh trong lòng lại lớn dần. Rõ ràng cô đã hâm mộ ánh mắt của Xuân và cậu trai trong câu lạc bộ bóng rổ đến thế, vậy mà đổi lại chỉ là gương mặt bơ phờ nhợt nhạt của Xuân.
Như một đứa con gái đang hờn dỗi nhưng "muốn anh biết lại sợ anh không biết", Kiều cố tình không đọc tin nhắn của Khiêm, đòi hỏi sự quan tâm, chờ đợi cậu ta tới dỗ dành cô.
Thành thực mà nói, đâu đó trong suy nghĩ của cô còn muốn buông ra một lời chia tay vô trách nhiệm, vậy nhưng cảm giác an toàn và cái ôm ấm áp của Khiêm khiến cô chẳng thể nghĩ đến chuyện buông tay.
Đột nhiên có tin nhắn mới trong Zalo, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ về việc đòi chia tay mà không đưa ra lý do xác đáng. Kiều mở ra đọc mới biết tin nhắn được gửi trong nhóm học thêm, là tin nhắn cô giáo nhắc nhở đóng tiền.
Từ lúc bố mẹ mẹ ly hôn, chưa ai nói với Kiều cần liên hệ bên nào để xin những khoản lớn thế này. Tự suy luận thì chắc là xin bố, nhưng cô tạm đoán mẹ cũng sẽ phải đóng vai trò gì đó trong việc nuôi dạy cô thay vì đẩy tất cả cho một người. Cả bố lẫn mẹ đều chưa từng tiếc tiền với cô vì dường như họ cho rằng không thể bỏ công sức nuôi dạy thì bỏ tiền vậy, nên cô cứ xin tiền là được cho, miễn là không quá nhiều.
Kiều tự kiểm tra lại số dư trong tài khoản ngân hàng, rồi vứt điện thoại qua một bên.
Hôm nay Kiều đã tốn kha khá công sức để dọn dẹp phòng sinh hoạt câu lạc bộ, người ngợm liên tục phát tín hiệu cần được đi tắm. Thế nhưng trái với thói sạch sẽ hàng ngày, thay vì đi tắm rửa cho người ngợm lẫn đầu óc thoải mái thì Kiều cứ vậy nằm trên giường, nhìn trần nhà, lấy cảm giác khó chịu đang vây toàn thân làm hưởng thụ. Cô gần như chẳng muốn làm gì cả.
Nằm một lúc, cô đang định với tay lấy tai nghe nhạc thì một cơn mưa bất chợt kéo đến. Tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài ban công vang lên đều đặn khiến tâm trí Kiều thả lỏng, quyết định không mở máy để nghe nhạc nữa. So với tiếng nhạc thì tiếng mưa giúp cô đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn.
1
Sau cùng cô lấy con gấu bông, cuộn tròn nó trong lòng, mắt nhắm lại.
Giấc ngủ chậm rãi đưa cô vào những kí ức cũ kỹ.
"Mẹ ơi, bánh sinh nhật của con năm nay, con muốn có hình Elsa mặc váy dạ hội. Các bạn đều nói muốn biết bánh năm nay to đẹp hơn bánh năm trước gấp mấy lần!" Vương Thanh Kiều 11 tuổi hào hứng nói với mẹ.
Mẹ cô đang ngồi ở bàn trang điểm, chuẩn bị đi đâu đó, khi nghe đến đề xuất của cô thì im lặng một lúc lâu mới đáp: "Năm nay không tổ chức đâu."
Mẹ cô nói mà chẳng giải thích vì sao khiến tự thân Vương Thanh Kiều với cuộc sống 11 năm được tổ chức sinh nhật không thiếu năm nào phải lên tiếng thắc mắc: "Sao lại thế ạ? Con tưởng sinh nhật thì phải có tiệc sinh nhật chứ?"
Kiều 11 tuổi không đủ nhạy cảm để nhận ra mấy năm gần đây mẹ chẳng hề kiên nhẫn giảng giải với cô như bình thường, mà lại giải thích theo kiểu sự thực rành rành
- cái kiểu mà đứa trẻ con như cô vẫn chưa sẵn sàng muốn hiểu.
"Không phải cứ sinh nhật là sẽ được tổ chức đâu. Con đừng có mà đòi hỏi như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!