Cuối ngày học hôm đó, Khiêm và Kiều cùng nhau đi tới nhà gửi xe trong tình trạng tay nắm tay.
Bình thường Kiều đi xe bus đi học cả đi lẫn về. Vừa xác định mối quan hệ, nghiễm nhiên Kiều có người hộ tống đưa đón.
Nhưng đoạn trên không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là Khiêm
-nắm
-tay
-Kiều đi về phía nhà gửi xe.
Bàn tay cậu ta lớn, thô và nhiều vết chai do chơi thể thao, nhưng động tác của cậu ta thì vô cùng nhẹ nhàng, lực nắm vừa phải, bao trọn lấy bàn tay nhỏ mềm của cô. Nhiệt độ của bàn tay ấy cực kì ấm áp, đun cả cơ thể cô nóng lên.
Ngày trước Kiều từng có khá nhiều bạn trai, nhưng chuyện tình yêu gà bông từ ngày cấp 1 cấp 2 vẫn mang phong cách cực kì trẻ con, gói gọn trong những tin nhắn yêu đương sến sẩm mang tính giải toả suy nghĩ và cảm xúc nhất thời, quanh quẩn chỉ là mấy câu nhớ nhung lặp đi lặp lại tới mức chán ngấy thì thôi. Vì môi trường cấp 1 cấp 2 vẫn còn khá khắt khe trong chuyện yêu đương nên mấy hành vi thân mật như nắm tay nắm chân chỉ dám lén lút, chứ dung dăng dung dẻ một cách ngang ngược công khai thế này thì tuyệt đối không có.
Chính vì vậy, dù Kiều tự tin bản thân có nhiều kinh nghiệm, nhưng cái nhịp đập lo lắng hồi hộp trong lồng ngực hiện tại càng lúc càng khiến cô cảm thấy mình bị lấn át, bị qua mặt trước sự thản nhiên tuyệt đỉnh của Khiêm. Vừa đi Kiều vừa tự hỏi, rốt cuộc cái tên đẹp trai ga lăng học giỏi thể thao giỏi như Khiêm đã qua tay bao nhiêu em rồi? Ừ thì biết là bởi cô đã yêu cầu cậu ta "giấu cho kĩ vào" nên cậu ta mới nói với cô rằng cậu ta là một đơn hàng còn nguyên tem nguyên kiện nguyên seal, nhưng mà diễn thì diễn cho trót đi, có cần thiết phải chủ động tới mức này không? Trông giống dân lão làng thế cơ chứ.
Kiều đã dùng phần lớn thời gian của mình để phân tích việc tại sao Khiêm lại đồng ý quen cô
- dù sự thực chính cô là người chủ động cố tình gây chú ý, trước. Nhưng cậu ta đã hoàn toàn ngó lơ Kiều khi cô tấn công, còn tới lúc cô cố tình lùi bước thì cậu ta đã kéo giật ngược cô trở lại. Chẳng lẽ đây là ví dụ xuất sắc nhất của câu nói "theo tình, tình chạy, chạy tình, tình theo"?
Giờ ra chơi trước tiết cuối hôm nay, Nga đã chạy qua thăm hỏi Kiều đôi câu, tiện thể bắt chuyện với Khiêm nhưng cậu ta nhất quyết không mở miệng, một cách vô cùng kì cục. Nga thì nổi tiếng là dễ nói chuyện, thấy cảnh này kiên quyết ngồi lại cạy miệng Khiêm bằng một tá câu hỏi nhưng vẫn không ăn thua.
Chẳng biết chuyện ngớ ngẩn này còn diễn ra được trong bao lâu nữa, nhưng khi thấy cậu ta nghe lời mình không nói chuyện với những bạn nữ khác, dù về lý thuyết mà nói chỉ là biểu diễn trước mặt cô, Kiều thấy vui thật.
Lẽ ra Kiều có thể làm khó và không nhận yêu đương gì với Khiêm, nhưng sự thật là Kiều thích Khiêm. Một khi đã như vậy, Kiều khó lòng mà từ chối. Không bàn đến mọi thứ xuất sắc của cậu ta, riêng việc luôn xuất hiện lúc cô cần nhất đã đủ rồi. Vấn đề chỉ ở chỗ, Kiều không tin tưởng tình cảm mình dành cho cậu ta, cũng không tin tình cảm cậu ta dành cho mình.
Nhưng Kiều không muốn đặt mình vào thế khó, sau khi Lan lớp trưởng tới trả Khiêm chiếc bút đánh dấu có khắc tên cậu ta mà Lan mượn lúc còn ngồi gần. Đáp lại những câu hỏi thăm tới từ cựu bạn bàn sau, Khiêm im lặng nhận lấy và không trả lời bất kì câu hỏi nào mà Lan đưa ra, khiến đầu Lan bay đầy dấu hỏi chấm tưởng Khiêm mới bị câm từ hôm nay.
Kiều luôn mong né tránh thị phi, nhưng Khiêm vừa tuyên bố mối quan hệ của cả hai trước bàn dân thiên hạ mà đã lập tức hành xử như bị một bà vợ ghen tuông cấm nói chuyện với phái nữ, Kiều quả thực không đỡ được. Thế nên Kiều đành cầu xin Khiêm nói chuyện với bạn bè như người bình thường.
Lúc ấy Khiêm đã đồng ý với luật sửa đổi mới của cô, không quên rót thêm một ít đường mật, ngọt tới nỗi khiến cô có cảm giác như vừa ăn phải đường hoá học: "Yên tâm, tớ sẽ không nói chuyện với các bạn nữ khác nhiều đâu."
Không phân biệt nổi thật giả, nhưng Kiều vẫn cảm thấy trong vòm họng ngọt như vừa đổ cả túi đường, đồng thời không ngừng cân nhắc tính thực hư trong lời nói của Khiêm.
Ngày trước Kiều vẫn luôn có thể moi móc ra một vài điểm gì đó để bất mãn về bạn trai của mình, cho tới khi Khiêm xuất hiện, cô không tìm được cái nào cả.
Trong một giây phút bốc đồng, Kiều hỏi: "Tớ qua nhà cậu được không?"
Khiêm hơi khựng lại, một cách khó nhận ra, nhưng Kiều nhận ra, hỏi: "Không được hả? Bố mẹ cậu ở nhà?"
"Không, bố mẹ tớ đi làm cả ngày."
Kiều nhìn Khiêm chăm chú hòng tìm ra điều gì đó, ví dụ như phòng ngủ bừa bộn không dọn dẹp: "Trông cậu có vẻ không thoải mái."
"Hồi hộp vì được cậu ghé nhà chơi chứ gì nữa?"
Khiêm vươn tay đưa mũ bảo hiểm cho Kiều, khi Kiều đang định đội lên đầu thì Khiêm hơi khựng lại, giành lấy chiếc mũ trên tay cô, nói: "Để tớ."
Khiêm cứ vậy đội và cài quai mũ cho Kiều giữa ánh mắt đánh giá của cả đám học sinh chen chúc trong nhà xe.
"Lẹ lên anh chị ơi, chắn lối quá."
Nghe tiếng người nhắc nhở, Kiều vội vã tránh đường sau khi cứ đứng đực một chỗ nhìn Khiêm.
Khiêm vẫn thản nhiên vừa đèo cô ra khỏi mái hiên của nhà gửi xe đã phanh lại, hơi ngoái ra sau nhìn cô hỏi: "Hơi nắng nhỉ?"
Bấy giờ Kiều mới nhận ra cô thường đi ké xe Khiêm lượt đi, khi mà trời còn đang trong xanh mát mẻ, nếu có nắng thì cũng là loại nắng hưởng thụ chứ không phải nắng tra tấn. Còn lượt về cô vẫn chỉ thường đội ô một đoạn đi tới điểm dừng xe bus, chứ trên người chưa từng mang theo áo chống nắng để đi xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!