Chương 19: Chạy

Khiêm thức dậy với những quyết định mới, sau đó phát hiện ra mình không thực hiện được cái nào.

Đầu tiên là Kiều không chạy bộ như ngày thường.

Tiếp theo, ở trên lớp, đám bạn học đều lén nhìn về phía Kiều trong lúc bàn ra tán vào về cả cô lẫn cả chuyện gia đình của cô.

Khiêm tìm hiểu mới biết rằng ngay hôm qua đã có người gửi confession kể chuyện trong gia đình Kiều, về mẹ Kiều, sau đó về cả danh sách bạn trai lẫn bạn là con trai của Kiều suốt năm cấp 1 và cấp 2. Mọi thông tin trong đó không được xác thực, lời lẽ còn rất gay gắt và có xu hướng phóng đại sự việc nhưng số người đọc dễ bị dắt mũi dường như thường đông hơn số người đọc biết sử dụng bộ não đúng cách.

Nhìn qua thì có vẻ như không khí xung quanh Kiều vẫn bình thường, nhưng rõ ràng là mọi người đều né tránh cô. Nga ngồi cùng bàn dù vẫn an ủi Kiều, nhưng mọi thứ đều gượng gạo không được như trước, không cùng đi vệ sinh, không cùng đi canteen. Người ngoài đều thấy rõ ràng Nga muốn tránh xa Kiều, nhưng thực tế Khiêm biết rằng bản thân Kiều mới là người đang né tránh các mối quan hệ.

Bởi chính cậu ở trên lớp không hề nhận được một cái nhìn nào của cô dù chỉ là lướt qua, kể cả trong lớp lẫn ngoài đường. Cậu đã thử cố bắt chuyện với Kiều nhưng bị lơ toàn tập bằng vẻ mặt cực kì khó chịu, khi trở về nhà cả hai cũng chẳng hề có tin nhắn qua lại.

Sau đó vài hôm, Khiêm xin mẹ chuyển lớp học thêm

- cùng lớp Tiếng Anh và Toán với Kiều.

Ban đầu đôi mắt của Kiều chỉ hơi ánh lên vài tia ngạc nhiên, rất nhanh sau đó đã trở về trạng thái xa cách như trước.

Ngoài ra cậu còn chuyển lịch chạy bộ của mình từ buổi sáng xuống buổi chiều, vào đúng thời điểm Kiều cũng đang tập chạy một mình.

Mỗi lần như vậy, Kiều không hề chào hỏi hay nhìn cậu. Nhưng dần dà cậu thấy thay vì chạy hết hai vòng rồi ngồi nghỉ cho đến lúc cậu chạy đủ bốn vòng, thì mỗi ngày Kiều cố chạy nhiều hơn một ít, cứ như vậy cho đến lúc cả hai có thể cùng nhau chạy đủ bốn vòng. Thi thoảng Khiêm sẽ thử chìa cho cô một chai nước, nhưng Kiều chỉ đưa mặt quay đi nơi khác.

Cuối cùng thì ngày đại hội thể thao cũng tới. Chiều hôm đó học sinh toàn trường quây kín sân vận động lẫn nhà đa năng của trường để xem thi đấu.

Trường THPT Hoàng Lâm vốn là trường dân lập với diện tích khuôn viên rất rộng, đủ để sở hữu sân thể thao ngoài trời lẫn nhà đa năng chuyên sử dụng cho các bộ môn thi đấu trong nhà như bóng bàn, cầu lông, bơi lội... Hai môn cần đấu loại mất nhiều thời gian như bóng đá và bóng rổ đều đã loại xong hết các đội yếu mấy ngày trước, chỉ để lại hai đội mạnh cho vòng chung kết hôm nay.

2

Trong khi học sinh chia nhau ra, đám thì ở nhà đa năng đang tiếp diễn các nội dung thi như bóng bàn, cầu lông, đám thì ngồi ở khán đài quanh sân vận động để xem trận bóng cực kì căng thẳng giữa lớp 12N và 11N

- hai lớp nát điển hình của khối 11 và khối 12... thì đám học sinh lớp 12B ngồi hết cả lũ để xem thi đấu ngoài sân vận động xem bóng đá.

Vốn lớp 12B không có người tham gia hai nội dung này nên cả đám cũng chẳng quan tâm lớp nào thắng lớp nào thua. Khi sáng đội đánh cầu lông và bóng bàn của 12B đã bị loại sạch nên ai cũng bàng quan ngồi xem đá bóng vì kết quả ra sao cũng chẳng liên quan đến mình. Có lẽ niềm hi vọng duy nhất của lớp lúc này nên đặt vào nội dung chạy tiếp sức và chạy 100 mét đang diễn ra song song cùng thời gian với trận bóng chung kết, nhưng dường như vì đã thất vọng quá nhiều, mà trông xuống hai cô gái thấp bé được cô giáo bốc random là Nga và Kiều cho môn chạy tiếp sức thì cả đám cũng chẳng mong ước gì thêm.

Sân chạy của trường khá rộng, bao gồm tám đường chạy với hình bầu dục bao quanh sân bóng đá. Do đây là bộ môn thi đấu bắt buộc nên số học sinh xuống sân đông tới mức không đếm xuể với hơn 40 lớp, mỗi lớp bốn người tham dự. Vì vậy ban tổ chức chia làm sáu lượt thi, mỗi khối hai lượt và tính theo thời gian chạy để tìm ra lớp đạt hạng nhất.

Khiêm vừa xuống sân thì bị mấy thằng bạn cũ lớp 12N vỗ vai khuyên nhủ: "Ê người anh em, lớp mày đút túi mấy giải cờ vua cờ tướng rồi thì cố quá mấy cái giải này làm gì?"

Khiêm nhìn thằng bạn cùng lớp cũ, mỉm cười hỏi thăm: "Vừa thắng chung kết bóng rổ xong, còn sức chạy không đấy?"

Tên kia vuốt mồ hôi trên trán, tự tin nói: "Tao vẫn còn dư sức. Mày lo cho mày đi, vào lớp chọn học nhiều quá có khi teo hết chân tay rồi."

"Đợi kết quả mới biết được." Khiêm thu lại nụ cười.

Thầy cô thông báo trên loa thứ tự thi đấu, yêu cầu học sinh vào vị trí. Theo sắp xếp thì khối 10 thi đầu tiên, kế tiếp là khối 11, còn khối 12 ở cuối.

Nga đứng cạnh Kiều, dường như vì lo lắng nên liên tục lẩm bẩm: "Trước giờ tao có giỏi mấy vụ chạy nhảy này đâu chứ? Được một đoạn là tụt huyết áp muốn lăn ra đất rồi."

Long cùng lớp đứng cạnh nghe vậy lập tức xỉa xói: "Gớm mẹ, gọi đi chạy thử mẹ cứ chối đây đẩy ấy, không luyện tập thì không chạy nổi là đúng rồi. Khởi động thì qua loa."

Nga bị chê trách lập tức đáp lời: "Mày không phải tao làm sao mày hiểu được? Tao thật sự thật sự có vấn đề đấy, người ngợm không thích hợp để vận động, thiếu máu lên não hay gì đấy, giờ khởi động lát chẳng có sức để mà chạy. Ôi, nói mày cũng không hiểu được đâu, rồi mày lại bảo tao không cố gắng. Thêm nữa là bố mẹ tao chỉ muốn tao cắm đầu vào học thôi, còn nói mấy cái thể dục thể thao này là vô bổ."

"Nói thế thì chịu rồi. Vậy nên lúc xếp cũng không dám xếp mày chạy giữa hay chạy cuối. Lát nữa mày chạy đầu đấy, làm gì thì làm cứ cố chạy hết vòng cho tao, còn lại để tao với Khiêm lo gồng gánh." Long bất lực dặn dò.

"Biết rồi biết rồi. Căng thẳng thế làm gì? Định lấy giải nhất à?"

"Chẳng biết giải gì, ít nhất cũng nên cố chứ? Chẳng lẽ cứ thấy không được là không làm? Nên nhớ lớp mình chưa có giải thể chất nào đâu đấy."

Nga xua xua tay: "Thì làm hình thức thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!