Chương 18: Xe Đạp

Có vẻ như Kiều nhận ra Khiêm nên lẳng lặng để cậu dẫn đi, nhưng tuyệt nhiên chẳng lên tiếng hay đề cập đến chuyện vừa xảy ra.

Khiêm đứng đợi cô ở ngoài cửa phòng vệ sinh, thấy Kiều vào trong xử lý vết bẩn trong áo qua loa chỉ mất chưa đầy nửa phút đã bước ra nhìn cậu, dùng giọng hơi trách móc và gương mặt pha tạp nhiều biểu cảm nói: "Cậu có chắc là tớ tán thành với cách xử lý của cậu không? Tớ thích cái áo này lắm đấy."

Khiêm nhìn gương mặt gượng ép của cô, không trả lời mà chỉ hỏi: "Cậu muốn về nhà không?"

Có vẻ như Kiều bị bất ngờ vì Khiêm không hợp tác, ngạc nhiên hỏi lại: "Hả?"

"Mình đi bộ về đi. Nhà hàng này chắc cách nhà cậu khoảng hai cây số thôi." Khiêm đề nghị.

Vẻ mặt của Kiều lúc này chỉ còn ngỡ ngàng.

Nhờ thời gian quan sát Kiều từng ấy năm, thêm cả chuyện vừa rồi, Khiêm mơ hồ nhận ra tình trạng trong gia đình của Kiều.

Căn nhà ba tầng một tum quá rộng nhưng chẳng có ai ở, lúc nào cũng thấy Kiều mang chìa khoá nhà theo người, lúc thì cài trên đuôi tóc, lúc thì nhét trong bao đựng vé tháng xe bus đeo ở cổ. Khi rời nhà là người khoá cổng, khi trở về lại tự tay mở cổng. Bố mẹ ly thân, bố đi công tác liên tục, còn mẹ có lẽ đã chuyển ra ngoài ở nên cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, túi toàn tiền chẵn. Theo lời cô gái kia thì bố mẹ Kiều mới ly hôn từ đầu tuần này, đó có thể chính là lý do khiến Kiều cứ khác thường như vậy.

Vốn trong tiềm thức của Khiêm, Kiều đáng lẽ phải là cô gái tuyệt vời và hoàn hảo nhất, mọi thứ về cô phải là điều tốt đẹp nhất, chứ không phải nét mặt gượng ép và nụ cười cứng đờ thế này.

Khó để chấp nhận rằng ngôi sao trên trời mình đang theo đuổi lại ở ngay mặt đất, nhưng cậu biết đó là cơ hội để tới gần cô hơn.

Khiêm xoè bàn tay mình ra trước mặt Kiều, đẩy sự lựa chọn về phía cô.

Sau đó, Kiều chậm rãi đặt tay cô vào tay cậu. Bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn và rất mềm, cảm tưởng như cậu nắm nhẹ cũng khiến cô đau.

Cả hai đi lối cửa phụ của nhà hàng, một trước một sau buộc lấy nhau bởi cái nắm tay, bước nhanh tới đường lớn.

Đi một đoạn, Khiêm sợ mình thành kẻ bắt cóc trong mắt người lớn nên nói rằng cả hai nên thống nên gửi tin nhắn về cho phụ huynh trước, thế là chẳng biết ai buông tay trước mà gần như rút về cùng lúc, một cách chậm chạp, để lấy điện thoại ra nhắn tin. Khiêm nhắn xong lập tức thấy mẹ gọi lại nhưng cậu không nghe máy, cậu nghĩ mình ăn bữa đó xong là hết nghĩa vụ rồi. Cậu cũng chẳng cần bố mẹ đẹp mặt.

Có vẻ như Kiều cũng thao tác không khác gì Khiêm, sau đó nhìn cậu hỏi: "Cậu làm gì ở đây? Phục vụ bàn thật hả?"

"Không phải. Bố mẹ tớ cũng đang ăn trưa ở đây."

"Vậy à... tình cờ thật." Kiều nói, "Chuyện vừa rồi, cảm ơn nhé."

Đột nhiên kéo Kiều ra đường, thế mà cô cũng đi theo, chẳng phản kháng, lại còn cảm ơn cậu. Khiêm nghĩ có lẽ do giữa mình và cô hẳn có một sự ngầm thấu hiểu và đồng ý nào đó.

Kiều không định chủ động giải thích chuyện vừa rồi, Khiêm cũng không muốn hỏi.

"Không nghĩ cậu lại chọn đi bộ về với tớ."

"Tớ đi bộ quen rồi. Có biết đi xe đâu."

"Ý là, cậu không sợ bị mắng à?"

"À, ở đó thì cũng nghe mắng mà..."

Dọc đường lớn buổi trưa mà xe cộ vẫn qua lại rất đông, hai người đi trên vỉa hè thi thoảng vẫn phải né xe máy, Khiêm lẳng lặng đi bên ngoài để Kiều bước dưới những góc râm ít ỏi của buổi trưa.

Khiêm phải đi thật chậm để ngang bằng với sải chân của Kiều. Cậu nghiêng đầu sang thấy lớp mồ hôi mỏng trên trán cô, cảm thấy hơi áy náy nên nói: "Kéo cậu ra đường giờ này hơi sai. Vừa nắng vừa nóng."

"Vẫn tốt hơn ngồi điều hoà trong nhà hàng." Kiều khẽ lắc đầu, hai chiếc chìa khoá đánh vào nhau kêu leng keng, sau đó nói tiếp, "Nói mới nhớ sáng nay mình không chạy chung nhỉ? Giờ lại cùng đi thế này."

Lời Kiều nói cứ như thể cuộc gặp của hai người là định mệnh không thể tránh khỏi vậy.

Câu chuyện Kiều đang nói dở đột ngột bị ngắt quãng khi cả hai băng qua một cái ngã tư. Khiêm chủ động đi trước, Kiều nép vào phía sau, bám theo từng bước chân của cậu, lúc bước lên vỉa hè còn lỡ vấp chân một cái.

Khiêm nhanh tay đỡ lấy khuỷu tay Kiều, hỏi: "Trông cậu không ổn lắm đâu, có cần bắt xe về không?"

"Đoạn đường này cũng chỉ ngang hai vòng hồ chứ mấy. Do tớ chưa ăn gì thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!