Chương 13: Kíu

Tiếng nhạc với âm lượng to hết cỡ kêu ầm ĩ trong tai cũng chẳng tài nào xua đi được cảm giác bức bối trong lòng. Kiều vừa quyết định lướt Facebook thì bài đầu tiên hiện lên là bài đăng của CLB Chữa Lành.

"Trong những lúc khó khăn, mệt mỏi, đó là lúc mà chúng ta dễ dàng bị suy nghĩ tiêu cực nhất. Việc suy nghĩ tiêu cực lúc này không thể làm cho ta tốt hơn mà chỉ khiến ta tồi tệ thêm. Vì thế, tạo thói quen suy nghĩ tích cực ngay trong những lúc khó khăn và mệt mỏi nhất sẽ góp phần chuyển hóa những suy nghĩ bên trong bạn trở nên tốt hơn. Điều đó tạo cho bạn năng lượng và nguồn động lực để có thể tiếp tục làm việc cũng như can đảm để đứng dậy đi tiếp trên cuộc hành trình của mình."

Kiều đọc vài lần, cảm thấy mình không hề khó khăn hay mệt mỏi, nhưng cũng không hề tích cực.

Bạn bè ai cũng nói rằng cô xinh đẹp, học giỏi, bố mẹ dễ tính và cho nhiều tiền tiêu vặt, quá là sướng, rất đáng ao ước, nhiều người muốn mà chẳng được v.v... thế nên cô chẳng việc gì mà phải buồn, chẳng có lý do gì mà không tích cực cả. Kiều cũng biết mình may mắn và hạnh phúc hơn cả khối người, nhưng tại sao lại không được buồn? Tại sao cứ bắt cô phải tích cực? Vả lại cứ nói phải tích cực, nhưng lại chẳng ai nói phải tích cực như thế nào sau khi thử đủ các cách mà vẫn không tích cực nổi.

Mùa Xuân luôn đốc thúc yêu cầu mọi người phải thả tim với tất cả các bài viết của CLB, nhưng hiện tại Kiều chẳng có tâm trạng để ngấm nổi mấy bài viết kiểu này, nên cô tắt Facebook đi.

Ngón tay lướt tìm bộ sưu tập ảnh, Kiều ngắm nghía mấy bức hình chụp cùng Cậu Vàng, vừa thấy nhớ nó vừa thấy mình như bị lừa đảo và phản bội. Thì ra nó yêu thương quấn quít cô như vậy chỉ để đòi đồ ăn. Éo thể tin được.

Nhưng cũng khó trách Cậu Vàng, vì nó là chó mà. Chó thì sẽ luôn trung thành với người chủ đầu tiên nuôi nó, dù cho có bao nhiêu người sau đối xử tốt với nó, cho nó ăn ngon mặc đẹp hay nhà cao cửa rộng thế nào đi chăng nữa

- trong khi con người thì luôn thích những thứ mới mẻ và không ngừng tìm kiếm những lựa chọn tốt nhất. Đó hẳn là một đặc điểm không tốt lắm của con người, và Kiều thấy mình không khác là bao.

Nhưng ít nhất thì dạo gần đây Kiều không sa đà vào chuyện yêu đương vô mục đích chỉ vì cảm xúc nhất thời để bị gán cái biệt danh lăng nhăng nữa. Những thứ cô thay đổi thường xuyên dạo gần đây có lẽ chỉ có các chai nước và bánh kẹo có bao bì mới mà thôi.

Và liên tục thay đổi hãng dầu gội, sữa tắm, sữa rửa mặt.

Và nghe nhiều loại nhạc khác nhau mỗi ngày nữa.

Liệu người hay thay đổi như cô có quá ích kỉ khi mong mỏi được một người nào đó coi cô là duy nhất và trung thành với cô như thể cô là chủ nhân đầu tiên không nhỉ?

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, nhạc chuông điện thoại vang lên, Kiều thấy người gọi là mẹ, lưỡng lự một lúc lâu mới bấm nghe máy.

"Kiều à? Con đang làm gì đấy? Cuối tuần này con có rảnh không?"

Mẹ chưa nói hết câu thì Kiều đã giả giọng ngái ngủ để ngắt lời: "Ơ... Con đang ngủ trưa, để tối còn đi học thêm, con hơi mệt."

"Con đang ngủ trưa à? Mẹ chỉ định nhắn con cuối tuần này đi ăn với mẹ và bạn của mẹ ấy mà."

Đi ăn với bạn hay là chồng sắp cưới mới của mẹ đây nhỉ?

- Kiều tự hỏi.

Một cách tự nhiên, câu nói của bà hàng xóm lần nữa vang lên trong đầu. Bà ta "khen" cô giống mẹ.

Mà cô thì ghét nhất việc bị ai đó "khen" là giống mẹ.

"Vâng ạ. Có gì mẹ nhắn tin nhé, con ngủ tiếp đã."

Lí do học hành luôn được ưu tiên với một đứa học sinh, mẹ cô nghe vậy đành ậm ừ cúp máy.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô thấy thay vì cứ nghĩ ngợi linh tinh thì thà rằng ngủ trưa, thế là Kiều chuẩn bị đi ngủ bằng cách nằm nghiêng trên giường, đặt một con gấu bông lớn ở sau lưng, một con khác nhỏ hơn thì ôm chặt trong lòng, hai chân co lại, sau đó với tay cho âm lượng trong tai nghe nhỏ lại một chút và nhắm mắt.

Trong lúc cố gắng vào giấc, đầu cô lại nghĩ miên man về những chuyện chẳng liên quan đến nhau.

Đầu tiên là Kiều nhớ về một lần cô thắc mắc tại sao mình không thể vào giấc khi nằm ngửa hoặc khi không có gấu bông bên cạnh. Trong khi người khác nằm ngủ cần rộng rãi thoải mái, đằng này Kiều cứ muốn đóng vai miếng bột làm bánh bị ép vào một cái khuôn: cả người co lại với một đống gấu bông vây quanh. Cô thử hỏi Google về chuyện này, các kết quả trên trang web không lí giải tại sao cô không thể ngủ khi nằm ngửa, mà chỉ nói rằng những người ngủ với tư thế co người lại giống cô thường là người hay đố kị, ích kỉ, và đồng thời là những người luôn mang nỗi bất an, cảm thấy cần được bảo vệ, cô đơn và cần sự thông cảm. Kiều không nghĩ mình là người hay đố kị, ích kỉ, vì vậy cô không tin kết quả tra Google kia lắm.

Nhưng cô ngầm thừa nhận vế sau của nó.

Thứ hai là, Kiều nghĩ có lẽ mình thích mỗi ngày ăn cơm ở nhà hơn là thi thoảng được mời đi ăn nhà hàng, dù cho đám bạn hay kêu ca rằng chúng nó căm thù việc rửa bát nhất trần đời và thường mong được đi ăn ngoài để đỡ phải rửa bát.

Kiều mất một lúc để đi vào giấc ngủ, đầu vô thức hiện ra tiếng huýt sáo nhẹ nhàng khe khẽ chen lấn giữa những âm thanh phức tạp của một bài hát đang đứng top thịnh hành phát trong tai nghe.

***

Mỗi người có cách giải tỏa áp lực và cảm giác tiêu cực khác nhau. Mặc dù cách tốt nhất là đối mặt và giải quyết căn nguyên vấn đề một cách triệt để, nhưng không phải là vấn đề nào cũng có thể giải quyết, vì vậy Kiều thường lựa chọn quên chúng đi bằng cách tập trung vào việc làm cho hết đống bài tập, sau đó thì xem phim trên Netflix.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!