-Bác sĩ thế này là thế nào vậy!!!? Tại sao đã gần 1 ngày rồi mà em ấy còn chưa tỉnh dậy?!!! Em ấy sẽ không có chuyện gì chứ!!!? Xin Bác sĩ hãy giúp em ấy tỉnh đi mà... hức...
-Chorong mất bình tĩnh, cô khóc lóc túm lấy áo ông bác sĩ cầu cứu.
-Chorong unnie à! Chị bình tĩnh cái đã, để bác sĩ chẩn đoán đã! –Eunji lo lắng ôm lấy Chorong giúp cô bình tĩnh trước mắt.
-Các vị cứ bình tĩnh, bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi nên không còn gì để lo lắng cả.
-Nhưng tại sao em ấy vẫn chưa tỉnh? –Chorong tiến đến bên cạnh giường nơi Bomi nằm đó, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của em cố gắng truyền chút nhiệt cho em.
-Về việc bệnh nhân tại sao chưa tỉnh thì có lẽ do công việc quá nhiều khiến bệnh nhân suy nhược, bây giờ bệnh nhân chỉ đang ngủ mà thôi, khi nào khỏe lại thì tự khắc sẽ tỉnh lại. Nếu có chuyện gì nữa thì hãy gọi các bác sĩ hoặc y tá để chúng tôi kiểm tra.
-À vâng ạ! Cảm ơn bác sĩ, nếu có chuyện gì thì chúng cháu sẽ gọi.
-Eunji lịch sự tiễn ông bác sĩ đi ra cửa, còn Chorong khỏi phải nói rồi, cứ ngồi đó nhìn Bomi mãi.
-Unnie à! Đừng lo nữa, bác sĩ nói rồi còn gì, Bomi chỉ đang ngủ thôi, khi nào cậu ta chán ngủ rồi thì sẽ tỉnh dậy thôi. –Eunji tiến lại gần, đặt tay lên vai Chorong động viên.
-Ừm, chị biết mà... chỉ có điều chị không nghĩ vì chị mà Bomi lại mệt mỏi như thế... chị cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm mà Bomi cho chị... –Chorong hối hận ngày đó nếu cô đối mặt và chấp nhận tình cảm trong cô thì chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này.
-Chị đừng nói thế! Bomi mà nghe thì sẽ buồn lắm đấy!... Bomi kia! Cậu nghe thấy rồi chứ! Nhanh mà dậy có biết không? Cậu mà không nhanh dậy là mình cho cậu ăn đòn thật đấy!!!
-Eunji à, cảm ơn em nhé!
-Hì có gì mà khách sao vậy! Chúng ta đều là người 1 nhà mà, em cũng lo cho Bomi lắm nhưng nhìn chị như vậy em còn lo hơn.
-ừm...
-À hay chị về nghỉ ngơi rồi tắm rửa đi, từ hôm qua chị đã chăm sóc Bomi không nghỉ rồi, nếu còn như thế nữa thì nguy hiểm lắm.
-Nhưng... chị muốn nhìn thấy Bomi tỉnh lại mới yên tâm. –Chorong lắc đầu buồn.
-Đừng lo, để em trông cho, khi nào Bomi tỉnh dậy thì em sẽ báo ngay cho chị nha! Chứ nếu chị mà gục thì khi Bomi tỉnh lại cũng sẽ không vui đâu! –Eunji cố gắng khuyên nhủ.
-...... ừm em nói cũng đúng, Bomi chắc chắn sẽ không vui nếu như nhìn chị xấu thế này, chị phải về tắm rửa sạch sẽ để Bomi có thể thấy chị khi em ấy tỉnh mới được. –Ngẫm 1 lúc cũng cảm thấy Eunji nói có lý, Bomi vốn rất thích cái đẹp mà, em ấy mà thấy cô xấu xí như vậy chắc chắn sẽ không vui mất, rồi lỡ đâu lại ngủ tiếp thì sao. –Eunji em trông Bomi 1 lát nhé, chị về tắm rồi lên lại, nhưng nếu Bomi tỉnh dậy thì phải báo cho chị lập tức đó.
-hì em biết rồi, chị cứ về nghỉ ngơi trước đi đã, lên sau cũng được.
Nói rồi, Chorong cũng đi nhanh ra xe về ký túc xá apink để lại Eunji trông coi Bomi...
19h tối.
Chorong chạy hồng hộc đi cùng với Hayoung, Namjoo, Naeun vào bệnh viện, còn lý do cho việc thục mạng này vì tin nhắn của Eunji báo "Bomi đã tỉnh rồi", đương nhiên sau khi vừa mới nhận thôi là toàn bộ đều nhanh chóng đi nhanh tới bệnh viện. Toàn bộ vừa mới vào phòng bệnh thì đã trông thấy hình ảnh Bomi đang ngồi chễm chệ trên giường ăn trái cây do Eunji lao công tốn sức cắt gọt 1 các ngon lành rồi.
-BOMI UNNIE!!!! Huhuhu chị tỉnh lại rồi!!!! –Cả đám trông thấy Bomi liền mừng rỡ lao ngay đến ôm Bomi khóc lóc, làm cô tí nghẹt thở, Eunji cũng phải cố gắng lôi từng đứa 1 ra tránh Bomi yếu quá không chịu được.
-Được rồi, mấy đứa đừng khóc nữa, chị tỉnh lại rồi còn gì, chưa kể là còn khỏe như voi nữa nè hihihi –Trông mấy nhóc khóc lóc cũng tội tội, Bomi lại cố gắng pha trò để dỗ, mấy đứa thấy vậy cũng không khóc nữa, ngồi cười vui vẻ, quả là không biết bao lâu rồi mới thấy vui lại như thế này.
-Em... tỉnh lúc nào vậy? –Chorong từ lúc vào trong phòng chẳng nói năng gì hết, cô cứ đứng 1 chỗ nhìn Bomi mãi, nhưng sau đó cũng cố gắng nói 1 câu.
-À Bomi tỉnh lại lúc chị vừa về cơ! –Eunji vui vẻ quên béng chuyện nói dối, đến lúc nhìn ánh mắt tóe lửa cùng tông giọng đáng sợ của Chorong mới sựt nhớ.
-Jung Eunji!!!! Em biết em vừa phạm phải tội gì không!!!! –Chorong hôm nay còn đáng sợ hơn mọi khi, Eunji chảy từng giọt mồ hôi lạnh, chưa kể sau lưng cũng nổi lên cơn lạnh run cập rập, chẳng biết nên nói làm sao, chỉ dám ôm miệng nhìn quỷ dữ Chorong tiến đến.
-Chị đừng trách cậu ấy! là do em bảo cậu ấy làm vậy đó! –Trông thấy người bạn của cô sắp lìa đời, Bomi đành phải ra tay ngay lập tức.
-........
-Bỗng sau câu nói đó cả phòng tự nhiên im ắng hẳn đi, mọi người đều dồn ánh mắt về Bomi với Chorong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!