Chương 11: Chap 9

-Aizzzz... đau đầu quá à!!!... Mà đây là... phòng mình mà... aizzz sao lại không nhớ gì vậy trời!! –Sau 1 đêm say xỉn lúc này Bomi ôm cái đầu đau như búa bổ của mình dò xét phòng thì phát hiện đây là phòng của cô với Chorong và chưa kể cô lại đang nằm trên giường của người ta nữa, nhưng tiếc là không thấy người đâu cả. Đang định đứng lên thì Eunji từ ngoài bước vào.

-Ủa Bomi, cậu dậy rồi sao, tớ đang định qua đánh thức cậu nè. À trà gừng nè, uống chút đi cho đỡ đau đầu.

-Ừ cảm ơn cậu, Eunji. À mà tại sao tớ lại ở đây vậy?

*Lườm*

-Chả nhẽ cậu không nhớ sao?

-Tớ chỉ nhớ hôm qua đọc xong tin tức của Chorong unnie thì tớ đi uống rượu luôn, cũng chẳng nhớ rõ là đã uống bao lâu hay bao nhiêu nữa, sau đó thì làm sao tớ cũng chịu.

Bomi uống hết tách trà đồng thời gắng nhớ xem bản thân có gây ra tội gì không, nhưng xem ra là rỗng tếch.

-Hừm lần sau đừng uống say nữa, hôm qua Chorong unnie đưa cậu về phòng rồi tự chăm sóc cho cậu đó, sáng nay chị ấy dậy sớm pha trà gừng này rồi bảo mang cho cậu khi cậu tỉnh lại đó.

-Thật sao!!! –Phút chốc sắc mặt của Bomi trở nên tươi hơn nhưng sau đó lại trầm lặng tiếp. –Hì chắc chỉ là chị ấy muốn làm tròn bổn phận của 1 trưởng nhóm mà thôi.

-Sao cậu nghĩ vậy! Tớ nghĩ Chorong unnie hình như cũng có tình cảm với cậu đấy!

-Cậu đừng nhắc tới chị ấy nữa, sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, tất cả chỉ là vì chị ấy thương hại tớ thôi! Chị ấy cũng đã có người yêu rồi nên điều cậu nói là không thể. –Bomi đứng dậy đi vào phòng tắm, Eunji nhìn người bạn thân của mình tiều tụy vì tình đành chỉ biết lắc đầu.

-À, chiều nay có buổi ký tặng fan cậu nhớ mà đi đó, cậu mà trốn không đi cùng là chết với mọi người đó hiểu không?

-Ừ! Tớ biết rồi! " vậy là vẫn phải đối mặt với chị ấy rồi" –Điều gì đến thì sẽ đến, muốn trốn cũng không thể...

Tại góc nhỏ của quán cafe.

-Chorong! Chorong à! Em làm gì mà trầm tư vậy? –Sunggyu từ đâu xuất hiện trước mặt Chorong nhưng cô chẳng mảy may quan tâm đến.

-À, em xin lỗi! Anh đến lâu chưa?

-Ừm, anh tới mới tới, nhưng em suy nghĩ gì mà anh gọi mãi không trả lời vậy? Hay có phải về chuyện chúng ta bị lộ không?

-Anh đừng lo, em không nghĩ đến chuyện đó đâu, em chỉ nghĩ đến chuyện của em thôi.

-Vậy là chuyện gì? Có thể anh giúp được chăng?

-Em cảm ơn, nhưng em sẽ tự giải quyết. –Chorong cười nhẹ để Sunggyu yên tâm nhưng anh nhìn cô tư sầu như thế lại khiến anh vừa lo lại còn thấy hổ thẹn hơn. Mang danh là người yêu nhưng chưa lúc nào Sunggyu lại có thể khiến Chorong cười dù anh có chọc tới bao lần hay như làm người để Chorong dựa vào. Đôi lúc anh cảm thấy anh càng cố gắng vào sâu tim cô thì cô càng đẩy anh ra xa vậy, cảm thấy sao thừa thãi vậy. Có lẽ hôm nay anh nên hỏi rõ.

-Chorong nè!

-Vâng!

-Em coi anh là gì?

-Vì sao anh lại hỏi như thế? –Chorong khó hiểu.

-Em cứ trả lời anh đi đã.

-là bạn trai.

-Còn gì không?

-là bạn trai là được còn gì.

*Nhíu mày*

-bạn trai thôi sao? Nhưng hình như em chưa bao giờ coi anh thực sự là 1 người bạn trai thật lòng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!