Editor: Giản Linh Kiwi
Thời Lục trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hai người vẫn đi vào toilet, cởi hết những món đồ kỳ quái trên người xuống, khôi phục bình thường rồi mới chính thức đi vào triển lãm tranh.
Thời Lục vẫn không cởi mũ. Cậu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc áo thun trắng, quần dài, là một bộ trang phục rất bình thường.
Có rất nhiều người đến xem triển lãm, bên phải lối vào có một tấm bảng hình vuông thấp, trên đó ghi là triển lãm cá nhân của Kỳ Sơn, mặt sau có dòng chữ nhỏ hơn viết về chủ đề triển lãm tranh lần này: Tình yêu, tự do.
Trong phòng triển lãm, trên vách tường bốn phía treo đủ kiểu dáng tác phẩm, khác hẳn với phong cách của Thời Lục. Mỗi bức tranh ở đây đều có bút vẽ điềm đạm và tinh tế, rất dễ phân biệt.
Ánh mắt Thiên Huỳnh đảo qua vài bức ảnh, đại đa số đều là cảnh, thỉnh thoảng lại có mấy bức vẽ con người, còn có một số tác phẩm tự do, bên cạnh bức tranh đều có mấy dòng chữ giới thiệu đơn giản, là tên họa sĩ và thời gian sáng tác.
Mọi người dừng lại trước các bức tranh, cúi đầu nhỏ giọng bình luận. Thời Lục cũng xem tranh rất chậm, tầm mắt dường như rất chăm chú xem mỗi bức tranh.
Xung quanh kẻ đến người đi, cậu đặt mình trong đó lại tựa như không để ý.
Từ ánh mắt cậu, Thiên Huỳnh lại thấy được sự yêu thích nhiệt tình.
Hai người đi dạo khoảng nửa tiếng đồng hồ, xem xong bên ngoài thì tiến vào bên trong. Trong đại sảnh có rất nhiều người, đây là khu vực chính của buổi triển lãm, mấy bức tranh phía trước căn bản không thể chen vào xem được, chỉ có thể đứng dựa vào cạnh tường để xem.
Chỗ đó treo một khung tranh, ánh đèn trên trần màu cam nhẹ chiếu xuống, có vẻ rất yên tĩnh.
Trước bức tranh có vài người đứng quan sát.
Đến khi lại gần mới phát hiện bức tranh này khác hẳn những bức khác.
Rõ ràng là bút pháp thuộc về một người, phong cách lại tùy ý hơn, màu sắc tươi tắn, đường nét hoang dã. Rõ ràng chỉ là một bức tranh cảnh thu yên tĩnh lại có thể vẽ ra dáng vẻ núi đồi cuồng nhiệt như thế.
"Ai? Bức tranh này là của ai thế? Rõ ràng không phải của thầy Trương Kỳ Sơn."
"Còn khá đẹp nữa, hẳn cũng không phải người tầm thường."
"Đây có tên tác giả này." Người đang nói nọ tới sát tên tác giả bên cạnh rồi liếc mắt nhìn, chậm rãi đọc thành tiếng: "Thời Lục."
"Tôi nhớ rồi, đây là vị học trò của thầy Trương Kỳ Sơn mà."
"Đúng đúng, không sai, mấy năm trước còn làm cả triển lãm tranh, nhưng hình như lâu rồi không có tin tức gì của cậu ta."
Thiên Huỳnh đứng sau lưng mấy người đang thảo luận. Lời nói bọn họ truyền đi rất rõ ràng, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Thời Lục. Nam sinh chìm trong bóng tối, mắt cụp xuống không có biểu tình.
Cô đang do dự muốn hỏi cậu có rời đi hay không, đằng trước bỗng nhiên náo động. Trương Kỳ Sơn xuất hiện cách đó không xa, đang nói chuyện chào hỏi với người ta, bên cạnh còn có mấy nhà báo phóng viên giơ camera chụp ảnh.
Đó là một ông lão chừng 60 tuổi, mặc áo may ô kiểu Trung Quốc, thần thái phong độ, ngoài trừ mái tóc đã bạc, nhìn kiểu nào cũng không giống đã già.
Ông giới thiệu vài câu đơn giản về chủ đề tranh lần này rồi chậm rãi ra khỏi đám đông, đi sang bên kia.
Thời Lục đột nhiên lui về phía sau mấy bước, kéo cả Thiên Huỳnh lùi vào sau đám đông, tựa như muốn giấu mình đi.
Trường Kỳ Sơn nói chuyện với người bên cạnh, có vẻ không thấy được hai người họ. Bọn họ dừng lại vừa đúng trước bức tranh của Thời Lục. Có người hỏi xuất xứ của bức tranh, ông lên tiếng giới thiệu.
"Đây là tác phẩm của học sinh tôi – Thời Lục. Hôm nay, sở dĩ tôi đem bức tranh này ra cùng trưng bày là muốn làm kỷ niệm." Ánh mắt ông dừng trên bức tranh, vẻ mặt hoài niệm.
"Cậu ấy là học sinh ưu tú nhất của tôi."
…
Hai người đi ra khỏi nơi đó.
Thiên Huỳnh đột nhiên hơi hối hận vì đã rủ Thời Lục tới đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!