Edit: Diệc Linh Pisces
Trên con đường mòn giữa hai bên bờ ruộng, sương sớm của cỏ dại dính ướt lên mặt giày, Thiên Huỳnh và Thời Lục lần lượt bước đi, cô gái im lặng, vô thức nhấp miệng.
Đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài mà không có ai khác bên cạnh, trước đó, vài lần giao lưu giữa hai người sống trong cùng một căn nhà là điều không thể tránh khỏi, chẳng qua chỉ giới hạn ở việc đi ngang qua và nói đôi câu, à, còn có.
Cô thường xuyên ăn mấy món đồ ăn vặt được nhập khẩu của Thời Lục để trong tủ lạnh.
Những món đồ của Thời Lục đều do một người đặc biệt gửi đến, cố định mỗi tuần một lần. Tất cả đều là những nguyên liệu nấu ăn mới lạ mà cô chưa từng thấy, đồ ăn vặt nhập khẩu cao cấp, cùng không ít thuốc màu và gỗ.
Cậu thường xuyên đẽo gọt một mảnh gỗ trong phòng điêu khắc riêng của mình, nhưng thành phẩm trông rất kỳ quặc. Người thì tứ chi bị khuyết, mặt quái thú với những đường nét phức tạp, và đủ các loại đồ vật kỳ dị khác.
Nó như được chạm khắc chỉ để giết thời gian, làm xong thì bị cậu tùy tiện ném ở mọi ngóc ngách trong phòng.
Tuy rằng Thiên Huỳnh không biết những thứ đó là gì, nhưng chúng đều mang một vẻ đẹp khó tả.
Cô cảm thấy Thời Lục giống như một nghệ thuật gia vậy.
Thời Lục rất ít khi ăn đồ ăn người ta gửi đến, cậu chỉ uống sữa chua của một nhãn hiệu nào đó bên trong, còn lại đều nhét ở tủ lạnh chẳng quan tâm, mấy ngày sau lại không ăn được nữa.
Thiên Huỳnh nhìn chằm chằm hộp socola nhập khẩu cao cấp mà thèm nhỏ dãi hồi lâu, cuối cùng, trong một lần Thời Lục xuống lầu lấy sữa chua, cô lấy hết can đảm mới dám nhỏ giọng hỏi cậu có thể ăn đồ trong tủ lạnh hay không.
Thiếu niên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cả người mê man, nghe cô hỏi một giây sau mới phản ứng kịp, tùy ý gật đầu.
Cậu vẫn còn ngái ngủ, mở sữa chua trong tay ra nhấp một ngụm, mơ hồ lẩm bẩm.
"Thoải mái ăn đi."
Cuối cùng hơn phân nửa đồ ăn vặt trong tủ lạnh đều vào bụng Thiên Huỳnh.
Mỗi khi nhìn thấy những người đó đến gửi đồ, Thiên Huỳnh vô thức cảm thấy hơi tội lỗi, giống như mình đang chiếm đồ của người ta vậy.
Đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất khiến cô vừa rồi không từ chối Thời Lục.
Dù sao cũng chột dạ vì ăn ké…..
Đường nơi thôn quê rất nhỏ hẹp, hai bên là những luống mạ cao đến cẳng chân, trên bầu trời là những con chuồn chuồn đang bay lượn.
Đầu tiên Thời Lục hỏi cô định làm gì, sau khi nghe Thiên Huỳnh trả lời rằng đi bắt ếch, cậu hoàn toàn im lặng, không nói lời nào đi theo sau lưng cô, có lẽ trong lòng đang hối hận vì sự xúc động nhất thời của bản thân.
Cô đoán trước được mọi chuyện sẽ không ổn, và bây giờ Thời Lục cũng thực sự nghĩ như vậy.
Cậu cũng không hiểu nổi tại sao đầu óc mình lúc ấy lại nóng lên như thế, không nhịn được mà gọi Thiên Huỳnh lại, sau đó tạo nên tình huống trở tay không kịp này.
Bây giờ mà trở về thì đúng là mất mặt.
Đi bắt ếch cùng cô?
Thời Lục cảm thấy thà rằng cậu tự tát mình hai cái còn hơn.
Cậu thở dài thườn thượt trong lòng, cam chịu số phận đi theo sau lưng Thiên Huỳnh, đầu cúi xuống, lông mày chán nản.
Thiên Huỳnh cầm lưới băng gạc và túi trong tay, cô nhanh chóng tìm đến một nơi gần mép sông, nơi có cỏ mọc um tùm ẩm ướt, thỉnh thoảng có tiếng ếch nhái kêu râm ran trong bụi cỏ, ngắt quãng và thấp thỏm.
Khi Thời Lục nghe thấy âm thanh này, da đầu cậu tê dại, một cảm giác nhớp nháp và nhờn dính không khỏi xuất hiện trong đầu cậu.
Cậu lặng lẽ nhích xa khỏi bụi cây trước mặt hai bước.
Thiên Huỳnh không biết tâm trạng phức tạp hiện giờ của Thời Lục, cô dựng tai lên chú ý lắng nghe những âm thanh truyền đến, tay nắm chặt lưới băng gạc, nhẹ nhàng thò tay vào đẩy lớp cỏ dại ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!