Edit: Diệc Linh Pisces
Đến Tết Dương Lịch rồi mà Thời Tư Niên vẫn đi công tác bên ngoài, chưa trở về.
Tính sơ qua thì cũng đã gần một tháng kể từ lần gặp đầu tiên lúc trước.
Hai người trở lại biệt thự, đèn đuốc bên trong sáng rực, quản gia Từ bưng chén sủi cảo nóng hổi và bánh trôi ra, cả căn bếp ngập tràn hương thơm.
"Cậu chủ, Tiểu Huỳnh, màn biểu diễn hôm nay thế nào?" Quản gia Từ cười hỏi, hai tay bắt chéo trước người một cách quy củ.
"Cũng được." Thời Lục treo áo khoác ở cửa ra vào, thuận miệng đáp lại.
Thiên Huỳnh cất xong quần áo của mình, vừa cười vừa chạy lon ton đến đó, vẻ mặt phấn khích: "Bác Từ, mọi chuyện đều thuận lợi."
"Vậy thì tốt rồi, nhanh lên, bên ngoài trời đông lạnh giá, ăn chút đồ nóng đi." Quản gia Từ vội vàng quan tâm.
Thiên Huỳnh trả lời với giọng điệu trong trẻo: "Vâng ạ."
Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, bưng chén nhỏ chứa sủi cảo và bánh trôi lên, vừa ăn từ từ vừa ngắm những chùm pháo hoa đang nở rộ ngoài cửa sổ sát đất phía đối diện.
Thời Lục thích ăn ngọt, trong chén toàn bánh trôi nhân mè đen. Thiên Huỳnh thích ăn sủi cảo, đang nhét sủi cảo nhân nấm hương với thịt tươi vào miệng. Cô ăn được vài miếng thì ánh mắt dừng ở chỗ Thời Lục, nhuốm chút vẻ tò mò.
"Lộc Lộc, bánh trôi của cậu có ngon không?"
Thời Lục im lặng ăn, biểu cảm chăm chú và nghiêm túc như thể đang ăn cao lương mỹ vị.
Có thể ngon hơn sủi cảo của cô ấy sao?
Thiên Huỳnh hoài nghi.
Thời Lục ngước mắt lên nhìn cô: "Ngon lắm."
"Vậy tớ cũng nếm thử." Thiên Huỳnh bưng chén và thìa lên, chuẩn bị múc một ít bánh trôi trong một cái chén trên bàn nhưng Thời Lục lập tức múc một miếng bánh trôi trong chén mình cho cô.
Động tác của Thiên Huỳnh dừng lại một chút, đôi mắt cô trợn tròn nhìn cậu: "Lộc Lộc, sao cậu lại trực tiếp múc từ chén của mình ra cho tớ?"
Cậu còn vừa ngậm cái thìa kia…
Bánh trôi cũng ở trong chén của cậu.
Không thể nói là chán ghét nhưng cứ có cảm giác kỳ lạ sao sao…
"Hả?" Thời Lục nhìn động tác của cô ngừng lại giữa không trung, liếc qua chén bánh trôi đó, kịp phản ứng lại, lập tức nhăn mày, "Cậu chê tớ à?"
Mặc dù chính mình hiểu sai ý nhưng đại thiếu gia như cậu tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chê mình!
Thiên Huỳnh sửa lời ngay lập tức, "Đương nhiên không phải!"
Cô nhét viên bánh trôi vào miệng, hai má phồng lên, giọng điệu lớ ngớ, "Lộc Lộc, sao tớ có thể ghét bỏ cậu chứ."
Cô lảm nhảm đủ lời nịnh nọt.
"Tớ thích cậu nhất."
Cả ngày chỉ biết nói ngon nói ngọt.
Thời Lục không khỏi nở nụ cười sung sướng, vui vẻ múc hết bánh trôi trong chén mình cho cô.
"Nếu cậu thích thì cứ ăn hết đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!