Editor: Giản Linh Kiwi
Thời gian từng ngày dần trôi, tiệc đêm giao thừa cũng đã đến.
Không khí trong lớp có chút náo nhiệt, đặc biệt là mấy bài vũ đạo của bọn Triệu Đình phía sau. Mấy bạn gái nhảy nhạc jazz vô cùng sôi nổi và bắt mắt, lúc luyện tập sau giờ học thu hút không ít bạn học trong lớp đến xem náo nhiệt.
Hôm nay trang phục biểu diễn của các cô được đưa đến, váy xếp ly kết hợp với áo vest gây ra một cuộc thảo luận nhiệt tình. Màn biểu diễn đàn tranh của Từ Uyển Du cũng hừng hực khí thế, cô ta dành thời gian rảnh biểu diễn trước một lần cho mọi người trong lớp. Hơn nữa cô ta còn mang theo cả Hán phục của riêng mình đến nữa.
Hoa văn thêu tay tinh tế phức tạp, tay áo rộng và chiết eo, bộ đồ này giống như đặt làm riêng cho cô ta. Xung quanh Từ Uyển Du đều là lời ca tiếng ngợi.
"Chắc chắn năm nay lớp chúng ta không thành vấn đề."
"Với nghệ thuật tao nhã, vũ đạo sôi nổi, còn có cả hợp xướng khí thế tuyệt vời, chắc chắn vô địch!"
…
Chỉ có màn dương cầm của Thiên Huỳnh là không có chút tiếng gió nào.
Cô không tự đề cập tới, cũng chẳng có ai dám chủ động đến hỏi. Tình huống báo danh lúc ấy rõ như ban ngày, căn bản là không trâu bắt chó đi cày, lấy cho đủ số lượng là được. Mọi người đều suy nghĩ khoan dung như thế.
Không ai biết mỗi buổi tối tan học, Thời Lục đều cùng Thiên Huỳnh luyện đàn ở phòng học nhạc.
Thiên Huỳnh không có nhiều năng khiếu nghệ thuật, Thời Lục chính là Muse của cô. Chỉ cần cậu ngồi bên cạnh, Thiên Huỳnh có thể bị cậu lôi cuốn, không hề chểnh mảng, hai đạo âm thanh vô cùng hòa hợp với nhau.
Vào ngày tổng duyệt, Thời Lục đang có kỳ thi, một mình Thiên Huỳnh theo đoàn đi trình diễn thử một lần. Giữa một rừng tranh đàn hỗn loạn hoa hòe lòe loẹt, màn độc tấu dương cầm của cô trở nên yếu ớt giản dị, tựa như chẳng thể gây ra tí bọt nước nào.
Giáo viên phụ trách toàn bộ tiết mục nhìn bản nhạc của cô, hơi nhíu mày, lòng có chút hoang mang.
Lúc Thiên Huỳnh đàn xong chuẩn bị quay lại hậu trường, giáo viên gọi cô lại: "Đây là bản nhạc đàn bằng 4 tay, còn có người khác nữa à?"
"Vâng ạ, em còn có một cộng sự. Hôm nay cậu ấy bận thi nên không có thời gian đến luyện tập." Thiên Huỳnh nhỏ giọng trả lời, giáo viên đọc lại bản đăng ký.
"Trên giấy đăng ký không phải chỉ ghi một mình em thôi sao? Thiên Huỳnh?" Cô giáo muốn xác nhận lại. Thiên Huỳnh gật đầu: "Cậu ấy mới thêm vào sau, bởi vì trước đó chưa chắc chắn nên không đăng ký ạ."
"Vậy để cô thêm cậu ta vào, cậu ta tên gì thế?"
"Lớp 1 khối mười, Thời Lục."
Cô giáo đang cúi đầu viết chữ bỗng ngừng lại, nhìn cô một cái, cảm giác có chút quen tai.
Lúc cô giáo viết xong tên người này mới đột nhiên nhớ ra, không dám tin ngẩng đầu, nhưng bóng dáng cô gái kia đã đi xa rồi.
Trước bữa tiệc đêm một ngày, hai người không tập đàn.
Phối hợp cũng khá ổn, Thiên Huỳnh đã nhớ kỹ bản nhạc trong lòng, nhắm mắt đàn cũng sẽ không mắc lỗi.
Bản nhạc dương cầm mà Thời Lục chọn là một tác phẩm kinh điển nước ngoài, có độ khó trung bình. Nhưng lúc hai người đàn, tiếng nhạc phát ra vô cùng êm tai, còn có cả sự lãng mạn.
Lúc tan học, Thời Lục lập tức đưa cô đến một cửa hàng lễ phục. Ánh đèn bên trong sáng như ban ngày, trong tủ kính pha lê cao cấp treo rất nhiều lễ phục rực rỡ muôn màu. Người phục vụ vẻ mặt tươi cười chào đón, Thời Lục đẩy bả vai cô lên phía trước.
"Chọn cho cô ấy chiếc váy đẹp nhất trong cửa hàng của chị đi."
Thiên Huỳnh giống hệt như một con rối gỗ giật dây bị người ta nhét một đống váy rồi đẩy đến phòng thử đồ. Cô thay xong, bên ngoài có người đang chờ để thắt đai lưng cho cô, có người cầm một đôi giày gót thấp đính đá muốn đi vào cho cô, còn có người giúp cô sửa sang kiểu tóc.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong.
Tấm màn lớn trước mặt được kéo ra.
Thiên Huỳnh không kịp phòng bị, đối diện với tầm mắt của Thời Lục ngoài kia. Không biết từ khi nào cậu đã thay một thân tây trang màu đen. Nam sinh anh tuấn đưa tay lên sửa tay áo, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn lộng lẫy trên đỉnh đầu cậu, khuôn mặt đẹp trai có chút xa lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!