Chương 28: (Vô Đề)

Editor: Giản Linh Kiwi

Trước khi hai người sắp bị ánh mắt của đám nữ sinh đối diện giết chết, chủ nhiệm lớp từ bên ngoài bước vào, vừa lúc thấy được cảnh tượng hỗn loạn trong này. Thầy chau mày lại, ánh mắt chuẩn xác nhìn đến hai người trong cuộc.

"Thiên Huỳnh, Từ Uyển Du, còn có mấy người các em, em, em…" Ngón tay ông chỉ vào từng nữ sinh tham gia đánh nhau, "Tất cả đều đến văn phòng ngay cho tôi."

Bên ngoài hành lang văn phòng giáo viên.

Một loạt nữ sinh đứng thành hàng cúi đầu, người người trước mặt nói.

"Nói đi, sao lại thế này?"

"Thầy ơi! Là do Thiên Huỳnh động tay trước!" Nữ sinh ban đầu bị kéo lông mi lập tức ngẩng đầu lên cáo trạng. Ngô Thuần nhìn về phía Thiên Huỳnh, cô ngẩng đầu, mím chặt môi.

"Em chỉ kéo lông mi giả của cậu ấy, vì cậu ấy mắng em là đồ nhà quê từ trong núi ra. Em chỉ muốn chứng minh rằng cậu ấy cũng chẳng khác gì con nhện tinh cả."

Biểu tình nữ sinh nghiêm túc, trình bày có nề nếp, Ngô Thuần nghe xong thiếu chút nữa không kìm được khóe miệng nhếch lên. Ông dùng hình tượng giáo viên của mình giả bộ nhanh chóng ổn định, ra vẻ nghiêm khắc.

"Chu Hiểu Thành, sao lại như thế này?" Ông nhìn về nữ sinh mới vừa cáo trạng, chất vấn: "Sao em lại mắng chửi người khác như thế?"

"Em, em không có mà thầy." Chu Hiểu Thành thấy chột dạ, cô ta kéo mấy người xung quanh, âm thanh thấp xuống: "Em chỉ nói bọn họ ở trên núi, em không mắng chửi gì hết, mấy cậu ấy có thể làm chứng."

"Là vậy sao?" Ánh mắt Ngô Thuần nghiêm nghị đảo qua, mấy nữ sinh khác giả bộ làm chứng đều gật đầu.

"Thầy ơi, trong phòng học cũng có người, bọn họ có thể làm chứng." Giọng nói Thiên Huỳnh trong trẻo, lời lẽ chính đáng, chỉ thẳng vào Chu Hiểu Thành.

"Cậu ấy không chỉ mắng em là đồ nhà quê, còn muốn đánh em nữa. Sau khi bị em chống cự, tất cả các cậu ấy đều xông lên, từng người từng người đánh em. Nếu không phải trước kia em ở nhà làm việc nên có một chút sức khỏe, bây giờ đã bị mấy cậu ấy đánh chết rồi."

Cô gái nhỏ mím môi ngẩng đầu quật cường nói, cần cổ thẳng tắp, khóe mắt đã hơi đỏ, trong giọng nói ổn định đã bắt đầu lộ ra sự run rẩy.

Ngô Thuần nhìn cô, rồi lại nhìn những gương mặt đã bắt đầu lộ vẻ chột dạ. Mọi thứ đã rõ ràng, lửa giận tức khác bùng lên, ông nổi giận.

"Trường học tạo điều kiện tốt như vậy là để các em kéo bè kéo cánh bắt nạt bạn học mới phải không? Điều kiện gia đình các em tốt hơn người khác đúng không? Sống trong thành phố thì ghê gớm lắm đúng không?!"

Ông gần như rống lên câu cuối cùng, ngay cả Từ Uyển Du trước mặt không sợ gì cả cũng bị dọa đến run cả người. Ngô Thuần liên tục gật đầu, tay chỉ qua một đám bọn họ.

"Được, hôm nay các em đứng ở đây cho thầy, thầy sẽ gọi phụ huynh nhà các em tới. Thầy không dạy được các em, vậy thì để người nhà các em tự dạy."

"Thầy ơi, chúng em sai rồi…" Lúc này bọn họ mới cuống lên, vội vàng xin lỗi. Đáng tiếc, Ngô Thuần đã xoay người về văn phòng. Bọn họ đang muốn chuyển lửa giận sang người Thiên Huỳnh, đột nhiên nghe thấy giọng Ngô Thuần bên trong.

"Thiên Huỳnh, em vào trong đó ngồi chờ đi."

"Dạ, cảm ơn thầy Ngô." Nữ sinh ngoan ngoãn trả lời, nhẹ nhàng bước vào, còn đâu khí thế hung ác như báo hổ khi đánh người trong lớp vừa rồi.

Từ Uyển Du và Chu Hiểu Thành cùng mấy người kia trong lòng đều khó chịu, những nơi bị đánh vừa rồi cũng bắt đầu đau nhức, bọn họ kêu rên to lên, hai tay ôm ngực.

Ngô Thuần gọi người trong phòng học lúc nãy lại dò hỏi qua một lần, mọi việc không quá khác biệt với chuyện Thiên Huỳnh kể, chỉ có một điểm khác duy nhất, chính là sức mạnh của Thiên Huỳnh không phải chỉ có một chút.

Mà là khá lớn.

Biểu tình lúc xem video theo dõi trong máy tính của ông vô cùng phức tạp. Quả thực là một đám người đối mặt với một người, chẳng qua là nữ sinh này đối với đám trước mặt chẳng khác nào con gà con, tay cào một cái rồi giữ chặt tóc người đối diện, đối phương lập tức không có sức phản kháng.

Bên kia người đông thế mạnh cùng la hét, hoảng sợ, gọi thêm người đến, nhưng không có ai dám hung dữ quyết đoán như Thiên Huỳnh, thậm chí còn tránh một bên run rẩy không dám tiến lên.

Giống hệt như một đám chim công chỉ biết khoe sắc trước mặt một con gà nhỏ hung dữ, mổ từng cái rất chuẩn, thân thể cao lớn của đám chim công bị dọa đến hồn phách tán loạn, chạy trốn khắp nơi.

Không biết tại sao mình lại liên tưởng đến bức tranh này, vẻ mặt Ngô Thuần lâm vào trầm tư.

Ở khi mấy vị phụ huynh tới, đầu tiên ông gọi phòng y tế xử lý qua mấy vết thương cho đàn chim công với gà nhỏ một lần. Tuy Thiên Huỳnh nhìn qua không có gì đáng ngại, nhưng quần áo trên người cũng bị rách mất chỗ. Những người kia càng nghiêm trọng hơn, thậm chí trên cổ tay còn có dấu răng, vết thương rách da cũng có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!