Chương 27: (Vô Đề)

Edit: Diệc Linh Pisces

"Tớ quê chỗ nào!"

Trong phòng học chỉ nghe thấy tiếng kêu bất mãn cô gái. Phó Kiều Kiều nghiêm túc đánh giá Thiên Huỳnh một vòng, hơi trầm ngâm.

"Ừ… Đúng là không đến nỗi quê, cùng lắm là mộc mạc."

"……"

Thiên Huỳnh nhìn mái tóc được uốn xoăn tỉ mỉ và khuôn mặt vừa trang điểm cẩn thận của Phó Kiều Kiều. Hôm nay là phong cách hường phấn, có rất nhiều thứ sáng lấp lánh màu hồng nhạt ở trên mí mắt, mỗi lúc chớp mắt sẽ thấy rất đáng yêu.

Ngay cả quần đồng phục học sinh cũng được cách tân, lộ ra phần mắt cá chân mảnh khảnh phía dưới. Đôi giày đang xỏ cũng là thương hiệu lớn mà cô không nhận ra.

Vừa thời thượng vừa xinh đẹp.

Hầu hết nữ sinh trong lớp đều như vậy, Từ Uyển Du cũng phải sửa soạn từ đầu đến chân sao cho bản thân phải thật xinh đẹp, ra dáng đại tiểu thư.

Ngược lại nhìn mình, mái tóc ngắn chưa từng được chăm sóc từ trước đến giờ, đồng phục học sinh nghiêm túc, để mặt mộc.

Cách ăn mặc bình thường ở trấn Vân hình như hơi khác thường ở đây.

Thiên Huỳnh thất vọng nằm nhoài xuống bàn, thở dài: "Sao các cậu đều ăn mặc như vậy chứ."

"Hay là để tớ sửa soạn cho cậu một chút?" Phó Kiều Kiều đặt bàn chải trước mặt Thiên Huỳnh, khoa chân múa tay trong không trung.

"Tớ sẽ trang điểm cho cậu theo phong cách màu hồng đào đang rất thịnh hành gần đây."

"Tớ đã phát hiện từ lâu rồi. Tiểu Huỳnh, ngũ quan trên khuôn mặt cậu trông rất đẹp, đôi mắt cũng rất có hồn." Cô ấy nắm cằm Thiên Huỳnh, đánh giá trái phải, cuối cùng tấm tắc khen, "Trang điểm nhẹ thôi chắc chắn sẽ lấn át nhiều người."

"Hơn nữa chân cậu còn rất dài, tỷ lệ cơ thể lại chuẩn, lớp chúng ta chẳng ai có điều kiện bẩm sinh tốt như vậy. Nếu không ngờ việc trang điểm sắm sửa khắp người thì cho dù Từ Uyển Du có khuôn mặt khá đẹp, đứng một chỗ cũng chỉ như một chú lùn, kém xa cậu nhiều."

Thiên Huỳnh đã được cảm nhận sức mạnh miệng lưỡi của Phó Kiều Kiều từ lâu. Bây giờ nghe cái miệng nhỏ này cứ lảm nhảm về người khác, không hề giảm nhẹ tiếng nói, Thiên Huỳnh sợ đến mức kinh hồn bạt vía.

Thiên Huỳnh vội vàng nhỏm dậy che miệng cô, "Kiều Kiều, cậu nói nhỏ một chút…"

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn Từ Uyển Du không có mặt trong lớp thì mới thoáng yên tâm.

"Sợ cái gì, cậu ta cũng chẳng đánh được tớ." Phó Kiều Kiều bình chân như vại, thản nhiên kéo tay cô xuống. Một ý tưởng lại chợt nảy ra trong đầu khi nhìn Thiên Huỳnh.

"Đúng rồi Tiểu Huỳnh, thứ sáu học xong tớ đưa cậu đi sửa ống quần đồng phục. Hầu hết các bạn nữ trong trường chúng ta đều sửa lại cả rồi, chỉ còn một con mọt sách suốt ngày học tập như cậu mới chưa thôi."

Nhắc mới để ý, Thiên Huỳnh thực sự rất nghiêm túc trong việc học của mình, trong giờ học ngồi ghi chép, tan học cũng ôm sách vở, mỗi khi có thời gian rảnh là lại lôi vở ra làm bài hoặc đọc sách. Điều này khiến cho Phó Kiều Kiều – "người cả ngày chỉ ôm tạp chí thời trang nghiên cứu cách ăn mặc và trang điểm" cảm thấy hơi xấu hổ.

"Nhưng đây là đồ nhà trường phát xuống…" Thiên Huỳnh nói với vẻ ngập ngừng. Mặc dù từ nhỏ đã nghịch ngợm nhưng cô luôn tuân thủ các quy tắc trong trường, chưa từng có hành động "lệch khỏi khuôn phép" như vậy.

"Nhà trường phát thì kệ chứ, ai bảo bọn họ thiết kế kiểu đồng phục lạc hậu như vậy. Ống quần dài đến mức sắp chạm đất luôn rồi, vừa rộng thùng thình vừa to. Bây giờ ai thèm mặc cái kiểu này nữa trời!" Phó Kiều Kiều thốt lời lẽ hùng hồn, chỉ thiếu nước chạy đến phòng giáo vụ bảo họ thay thế một nhà thiết kế khác."

"Đừng sợ, mọi người đều sửa lại cả nhưng không có chuyện gì hết. Nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, có lẽ họ cũng biết mình đuối lý thôi." Cô vỗ vai an ủi. Thiên Huỳnh bị lời nói của cô đả động đôi chút, cắn khóe miệng suy nghĩ theo bản năng.

"Ai da, Tiểu Huỳnh à, cậu không muốn đi cùng tớ sao? Đúng lúc tớ muốn qua đó mua chút đồ nhưng không có ai đi dạo phố với tớ cả." Phó Kiều Kiều lắc lắc cánh tay cô, liên tục làm nũng.

"Được thôi…" Thiên Huỳnh hơi do dự đồng ý.

"Thiên Huỳnh, lại đây nào! chọn một kiểu trang điểm mà cậu thích đi, hôm nay tớ sẽ cho cậu thấy kỹ thuật trang điểm bậc thầy của Phó Kiều Kiều này."

"Không cần! Không cần!" Thiên Huỳnh vội vàng xua tay từ chối, cầm sách vở lên che mặt.

"Tớ, tớ còn phải đọc sách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!