Chương 26: (Vô Đề)

Edit: Bán cho tôi chút kiên trì

Beta: Diệc Linh Pisces

Trong phòng sách ở tầng trên, Thời Tư Niên đang xử lý công việc trước máy tính.

Còn Thời Lục ở phòng khách thì đang chơi game.

Thiên Huỳnh ngồi bên cạnh bàn trà làm bài tập, cô vắt chéo chân ngồi ở một góc nhỏ trên thảm. Thời Lục ngồi trước chỗ cô không xa, động tác tay kịch liệt không một tiếng động, vẻ mặt căng thẳng như sắp chết đến nơi, môi mím chặt, nhìn chằm chằm màn hình như thể đang nhìn kẻ thù của mình.

Còn Từ Uyển Du vẫn ngồi ở phòng ăn đằng kia, đang nói chuyện phiếm với quản gia Từ. Người hầu bưng lên cho cô ta một đĩa hoa quả cắt nhỏ và chút điểm tâm. Trông cô thanh lịch điềm đạm trong bộ váy nhỏ, dưới mái tóc đuôi ngựa là cần cổ duyên dáng, không hiểu sao có vài phần thoải mái tự tại.

Nửa giờ trước, sau khi Thời Lục nói rằng mình không đi nữa, người ngạc nhiên nhất chính là Thiên Huỳnh.

Mặt Thời Tư Niên tỉnh bơ, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh nhìn nhau với Thời Lục một lúc rồi vẫn không nói gì.

Từ Uyển Du thở dài thất vọng, mím môi, sau đó rất hiểu ý mà im lặng.

Thời Tư Niên thốt ra một câu: "Vậy mấy đứa cứ ở nhà chơi đi."

Ông đi lên lầu, bỏ lại ba người trong bầu không khí kì quái. Thời Lục lập tức kéo cô đi chơi game nhưng Thiên Huỳnh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn quyết định lên lấy bài tập xuống làm. Mà Từ Uyển Du lại không hề có cảm giác bị bơ, cô ta vô cùng tự nhiên mà gọi người hầu tới, bảo họ chuẩn bị đồ ăn vặt và trà bánh cho mình.

Có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên cô ta đến, tất cả mọi người trong căn biệt thự đều biết cô.

Quản gia Từ nói chuyện cùng cô ta xong thì lại gần báo với Thời Lục: "Tiểu thư Uyển Du muốn đi dạo ở chỗ khác, tôi dẫn cô ấy đi được chứ?"

"Được." Thời Lục đáp lời trong khi mắt còn chẳng thèm nhìn lên.

Hai người đi lên lầu, phòng khách trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Sau khi chơi game xong, Thời Lục vứt điều khiển xuống, cả người nằm dài trên ghế sô pha. Cậu liếc xung quanh, bỗng dưng nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.

"A Thiên, chi bằng bây giờ chúng ta lén đi luôn đi?"

Cậu đề nghị với ánh mắt sáng rực. Thiên Huỳnh hoang mang ngẩng đầu, trong đầu thầm suy nghĩ xem kế hoạch của cậu có tính khả thi đến mức nào.

Hai giây sau đã có câu trả lời.

Không.

"Sao cậu lại không nói gì?" Thời Lục cho rằng cô không nghe rõ nên lại đá nhẹ chân cô ở dưới gầm bàn trà.

Thiên Huỳnh lặng lẽ co chân lại.

"Tớ nghĩ không nên như vậy." Cô từ tốn nói.

"Dù sao bác cũng đang ở nhà, nếu chúng ta không chào hỏi một tiếng mà đã lén đi thì có vẻ hơi bất lịch sự."

"Vậy ông ta tùy tiện đưa người khác về nhà là lịch sự à?!" Thời Lục vừa nghe đã không nhịn nổi mà phải lớn tiếng.

"Có thể là bác ấy không ngờ rằng hôm nay chúng ta lại chuẩn bị ra ngoài chơi." Thiên Huỳnh vẫn chậm rãi nói, bắt chước giọng điệu của Thời Tư Niên.

"Đến thì cũng đã đến rồi, dù sao cũng không thể để một cô gái nhỏ ở nhà một mình."

Thời Lục cười lạnh với vẻ quái gở, "Cậu đúng là người thấu tình đạt lý."

"Ha ha." Thiên Huỳnh cười ngây ngô, tiếp tục vò đầu làm bài tập.

Lúc này, tiếng bước chân nặng nề đột nhiên truyền đến từ trên tầng. Trước đó không lâu, Từ Uyển Du mới theo quản gia Từ lên lầu, giờ lại trưng khuôn mặt nổi giận đùng đùng chạy xuống, tay xách theo mấy bộ váy xinh xắn, ném chúng trước mặt Thời Lục.

"Anh Thời Lục, tại mấy bộ váy này lại ở trong tủ quần áo của cô ta!" Cô chìa một ngón tay ra, nhìn chằm chằm Thiên Huỳnh rồi chất vấn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!