Chương 25: (Vô Đề)

Edit: Diệc Linh Pisces

Ngày hôm nay trôi qua đặc biệt trời yên biển lặng.

Nếu không tính đến trò hề nhỏ vào buổi chiều.

Sau khi Thiên Huỳnh nói với Thời Lục "Nếu nhàn rỗi không có việc gì làm thì chẳng thà chạy 3000 mét" thì tiết thứ ba buổi chiều đúng lúc học thể dục.

Mà vừa khéo ở chỗ, trong bài kiểm tra thể chất hôm nay, giáo viên yêu cầu nữ sinh chạy 800 mét còn nam sinh chạy 1500 mét, đồng thời sắp xếp một người đứng ở vạch đích để ghi chép lại thành tích.

Vốn dĩ Thời Lục không tham gia vào loại hoạt động này. Đầu năm, lúc vừa khai giảng, Thời Tư Niên đã đưa cho cậu giấy chứng nhận ca bệnh. Từ đó về sau, Thời Lục nhất quyết không tham gia bất kỳ tiết thể dục hay hoạt động đòi hỏi phải vận động mạnh nào.

Mỗi khi vào giờ học thể dục, dưới sự đốc thúc của giáo viên, ai cũng bừng bừng khí thế chơi bóng hoặc chạy bộ đến mức mồ hôi nhễ nhại. Trong khi đó, cậu cứ ung dung ngồi một chỗ vừa uống sữa chua vừa reo hò cổ vũ cho bọn Ninh Trữ.

Vừa nghe nói hôm nay kiểm tra chạy bộ, vị đại thiếu gia này nhắm thấy cơ hội thì liền bắt đầu biểu diễn, cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, không chút do dự đi về phía vạch xuất phát.

"Đừng cản tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ chạy 3000 mét cho cậu ấy thấy."

"Chẳng sợ chết vì kiệt sức, chết vì khát, chết vì nóng ở trên đường chạy, tôi cũng phải chạy cho xong 3000 mét này."

Thiên Huỳnh: "……"

Đám người Ninh Trữ vội vàng chạy lại kéo cậu trở về, tỏ vẻ cậu chớ kích động.

"Cậu chủ à, cậu bình tĩnh chút đi."

"Không đáng, không đáng."

"Quan trọng nhất là nóng vội ảnh hưởng xấu đến cơ thể."

"Không phải! Cơ thể tôi không có giá trị gì cả!"

"……"

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhận ra Thời Lục đang làm nũng. Bọn họ buông tay ra cùng một lúc, vẻ mặt như thể "Cậu thích thì đi nhanh, không đi thì mau cút".

Gương mặt của Thời Lục đơ ra, có chút xấu hổ khi lỡ đâm lao mà không muốn theo lao. Điều kỳ quái là Thiên Huỳnh lại đứng ở kia nhìn cậu lăn qua lộn lại bằng con mắt thờ ơ suốt cả quá trình.

Dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của cậu, sau ba giây im lặng, Thiên Huỳnh bất lực vỗ trán, bước tới kéo cậu quay về.

"Thân thể của cậu quý giá nhất, đừng nháo nữa."

Thời Lục mở miệng là nói lời khó nghe nhưng cơ thể lại rất ngoan. Sau khi ngoan ngoãn bị Thiên Huỳnh kéo đi, cậu chỉ trích cô với vẻ tức giận.

"Chỉ sợ là trong lòng cậu, tớ còn chẳng đáng một đồng! Điều đầu tiên cậu làm vậy mà không phải là đi lên ngăn tớ lại! Cậu muốn tớ chạy hết 3000 mét, muốn tớ kiệt sức ở đó luôn chứ gì!"

"……"

Thiên Huỳnh hít một hơi thật sâu, im lặng, đôi mắt đen trắng rõ ràng cứ nhìn chằm chằm cậu, không hề nhúc nhích.

Khí thế kiêu ngạo của Thời Lục dần suy yếu, một lát sau thì biến mất không thấy tăm hơi. Cậu thì thầm: "Gì chứ, sao đột nhiên cậu lại im lặng."

Thiên Huỳnh phun ra bốn chữ: "Cạn lời nghẹn họng."

"… Ai bảo hôm nay cậu đối xử tệ với tớ như vậy." Thời Lục không chịu thua thiệt chút nào. Cậu hận không thể được Thiên Huỳnh nâng trong lòng bàn tay mọi lúc mọi nơi. Lúc trước khi ở trấn Vân, cậu còn cố ý che giấu cảm xúc ấy nhưng bây giờ đã kéo cô về cạnh mình rồi ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.

"Vậy lần sau tớ không như vậy nữa." Thiên Huỳnh rất dễ tính. Mặc kệ lúc nãy cậu vô cớ gây rối thì cô vẫn thoải mái cam đoan.

Điều này khiến cho Thời Lục lần đầu tiên cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu níu góc áo Thiên Huỳnh, hiếm lắm mới nhận sai: "Sau này tớ cũng sẽ không như vậy nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!