Chương 20: (Vô Đề)

Editor: Giản Linh Kiwi

Giọng nói Thời Lục đột nhiên im bặt, sắc mặt trầm xuống. Thiên Huỳnh nhìn người trong nhà, lại nhìn Thời Lục, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Hai người đứng ở cửa ra vào, sau một lúc im lặng, Thời Lục không để ý đến ông ta, cứ thế đi thay giày, đưa cô vào phòng ăn. Lúc Thiên Huỳnh đi ngang qua trước mặt Thời Tư Niên, cô nhỏ giọng chào hỏi: "Cháu chào bác."

"Cháu là Thiên Huỳnh." Ánh mắt Thời Tư Niên dừng lại trên người cô, Thiên Huỳnh dừng bước, nghiêm túc trả lời: "Vâng, ba nhờ cháu gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến bác."

"Thân thể ba cháu vẫn khỏe chứ?"

"Rất khỏe ạ."

"Ừ." Thời Tư Niên gật đầu nhẹ, im lặng hai giây rồi hỏi tiếp câu thứ hai.

"Nhà nghỉ bây giờ thế nào rồi?"

"Công việc kinh doanh tốt hơn nhiều, dù sao điều kiện ăn ở cũng tốt hơn trước. Cảm ơn bác."

Thời Tư Niên gật đầu nhẹ, còn chưa kịp nói gì, Thời Lục đã giữ chặt Thiên Huỳnh kéo vào bàn ăn, không kiên nhẫn mở miệng, "Ăn cơm đi, nói nhiều với ông ấy thì có gì hay chứ."

Thiên Huỳnh bị cậu kéo đến nghiêng ngả lảo đảo, đi đến bàn ăn, bị Thời Lục ấn ngồi xuống ghế. Sau đó cậu kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra rồi ngồi xuống, Thời Tư Niên phía sau mới bắt đầu tiến tới, thong thả ung dung lau mắt kính.

"Thời Lục, con có biết lễ phép không vậy?" Ông ngồi ở vị trí đầu tiên, con ngươi dưới ánh đèn ảm đạm không hề che đậy đánh giá Thời Lục. Nam sinh không nhìn ông, chăm chú gắp đồ ăn cho Thiên Huỳnh.

"Những món hôm nay làm đều là đồ cậu thích, thịt kho tàu, xương sườn, cánh gà, tôm. Đúng rồi, tớ còn cố ý nhờ đầu bếp làm cả cá quế chiên xù nữa, cậu ăn thử đi."

Thiên Huỳnh nhìn bát rất nhanh đã chất đầy đồ ăn, có chút xấu hổ. Cô cầm chiếc đũa gắp mấy miếng, dưới bàn lén kéo quần áo Thời Lục.

"Được rồi, tớ ăn không hết đâu."

"Ừm, vậy cậu cứ từ từ ăn nha." Thời Lục tựa như còn chưa đã thèm, đành phải buông chiếc đũa xuống một bên chăm chú nhìn cô ăn.

Đột nhiên, người nọ ngồi đầu tiên phát ra một tiếng cười cực nhẹ, giống như trào phúng chế nhạo.

Thời Lục ngẩng đầu trừng ông ta, ánh mắt tức giận.

"Ông cười cái gì?"

"Không có gì." Thời Tư Niên chỉ nếm mấy miếng thức ăn, đang chậm rãi dùng khăn lau tay.

"Không có gì sao ông lại cười?" Thời Lục đối mặt với ông cả người như dựng lên, lời lẽ chống đối, không chút lưu tình.

Ý cười trên mặt Thời Tư Niên sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh, lẳng lặng nhìn hắn.

Người đàn ông này vốn đã khí thế bức người, uy áp quanh thân khiến người ta theo bản năng bất giác nín thở, càng không nói tới, người đó hiện tại lại ngồi im không nhúc nhích, khó mà nhìn ra tâm trạng vui buồn.

Thiên Huỳnh thấy ông có vẻ sắp nổi giận, trong lòng hoảng hốt, vội vàng cầm đũa gắp thức ăn vào bát cho ông, cẩn thận lắp bắp: "Bác ăn đi ạ."

Biểu cảm của Thời Tư Niên đột nhiên hơi hòa hoãn một chút, mắt nhìn cánh gà trong bát không nói chuyện. Thời Lục ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.

Bữa cơm này im lặng đến mức không có tiếng động, sau đó Thiên Huỳnh chỉ biết vùi đầu vào ăn, ăn đến mức bụng căng tròn. Ước chừng lúc cô đặt đũa xuống, trong miệng không nhịn được mà ợ hơi một cái.

Thiên Huỳnh che bụng lại, mặt hoảng hốt.

"Ăn uống không tồi." Thời Tư Niên tựa như đang phát biểu ý kiến, mặt Thiên Huỳnh càng nóng hơn. Thời Lục hừ lạnh, "Ba A Thiên nấu ăn rất ngon, ở nhà nghỉ ngày nào tôi cũng ăn nhiều như thế."

Không biết vì sao, câu nói đỡ này lại khiến Thiên Huỳnh càng không dám ngẩng đầu.

Cũng may Thời Tư Niên không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!