Chương 7: (Vô Đề)

Giang Đào lấy số ở chỗ nhân viên cửa hàng, được nhắc còn phải đợi khoảng nửa tiếng.

Giờ ăn cao điểm, chờ nửa tiếng cũng coi như ngắn.

Bên ngoài cửa hàng bày hai hàng ghế dài nhỏ, chất liệu nhựa, Giang Đào hoài nghi những chiếc ghế nhỏ này có thể chịu được cân nặng của Tào An hay không.

Tào An đứng bên lan can tầng bốn, nhìn quanh tầng ba một lượt, phát hiện một chuỗi cửa hàng bán lẻ, trước cửa sổ bày những con búp bê nhỏ tạo hình đáng yêu, có vẻ rất thu hút giới trẻ.

"Qua đó dạo một chút đi."

"Ừm."

Đi thang cuốn bên cạnh, hai người nhanh chóng vào cửa hàng bán lẻ.

Giang Đào đi ở phía trước, Tào An đi theo phía sau cô, thân hình cao lớn mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ Giang Đào.

Giang Đào cố gắng tìm lời để nói: "Anh có muốn mua gì không?"

Tào An: "Nơi này hình như không phải phong cách của anh."

Giang Đào nhìn về kệ hàng ở một bên, phía trên có mấy hàng kẹp tóc đáng yêu màu hồng nhạt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn trong cửa hàng.

Lại đi thêm vài bước, Giang Đào tìm thấy một kệ linh vật với đủ loại mèo thần tài.

Giang Đào nhìn qua từng con một, tìm thấy một con mèo thần tài trang trí ô tô viết "Đi lại an toàn".

Cô không muốn Tào An chỉ đi dạo với cô, thử gợi ý: "Cái này thế nào? "

Từ lúc cô đặt mèo thần tài vào lòng bàn tay, Tào An cũng đã nhìn qua, đó là một con mèo thần tài đầu màu trắng thân màu đỏ, màu nền đỏ tươi khiến lòng bàn tay cô trắng như sữa, tay cô rất nhỏ, ngón tay thon dài, móng tay hồng nhạt sạch sẽ bóng loáng.

"Em tặng anh à?" Tào An ở trên đầu cô hỏi.

Giọng điệu trầm thấp nhưng điềm tĩnh, lại khiến Giang Đào nghe ra một chút mờ ám.

Trái tim Giang Đào lỡ một nhịp.

Đây lại là vấn đề ngoài dự liệu của cô, trước kia Giang Đào xem mắt với người khác, đều là các nhà trai ân cần muốn tặng quà cho cô, Tào An vẫn là người đầu tiên đòi quà với cô.

Nhưng một thứ nhỏ như vậy, nếu cô từ chối, có phải có vẻ quá nhỏ mọn hay không?

Vành tai cô ửng đỏ, mỉm cười với con mèo thần tài: "Vâng. "

Tào An nâng giỏ hàng nhỏ trong tay tới trước mặt cô.

Tâm trạng Giang Đào phức tạp mà bỏ mèo thần tài vào.

Có bài học lần này, cô không còn đề nghị Tào An mua đồ nữa, tự mình chọn một cuốn sổ vô cùng xinh đẹp đáng yêu, mặc dù có thể cô sẽ không cần đến nó, đi ngang qua kệ để bộ đồ ăn, Giang Đào lại chọn hai cái bát dễ thương.

Khi cô đưa tay lấy cái bát thứ hai, trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói của Tào An, mang theo vẻ kinh ngạc: "Tặng anh à?"

Giang Đào đã bị anh đòi quà một lần, lúc này nói cái gì cũng không nhảy hố nữa, nhỏ giọng giải thích: "Em và bà ngoại mỗi người một cái. "

Tào An ừ một tiếng, khi Giang Đào đặt hai cái bát vào giỏ sắp xoay người, trong tích tắc anh cũng cầm cho mình một cái.

Mặt Giang Đào đỏ lên.

Đã gần một tuần kể từ khi Tào An trở thành bạn bè trên WeChat, trong khoảng thời gian này ngoại trừ liên lạc ngắn ngủi trước khi gặp mặt, Tào An chưa bao giờ chủ động tìm chủ đề nói chuyện.

Là một đối tượng xem mắt vừa mới tiếp xúc, thái độ của Tào An có thể coi là lạnh nhạt, giống như anh không có nhiều hứng thú với Giang Đào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!