Chương 48: (Vô Đề)

Giang Đào tan ca vào 8 giờ tối.

Trước khi tan ca, Giang Đào gặp phải một người nhà bệnh nhân có thái độ không tốt cho lắm; chỉ vì cô đang bận chăm sóc cho bệnh nhân ở phòng bên cạnh, lúc nghe tiếng gọi nên tới muộn một phút, thế là bị người nhà bệnh nhân nói cho mấy câu khó nghe.

"Kêu như vậy mà nửa ngày mới đến, vợ tôi có chuyện gì cô chịu trách nhiệm được không?"

Từ lúc Giang Đào bước vào phòng bệnh, người đàn ông hơn 40 tuổi vẫn cứ tức giận trừng mắt nhìn cô.

Hồi Giang Đào còn thực tập ở Bắc Kinh, lần đầu gặp trường hợp này trong lòng cô sẽ rất sợ, phải dùng hết dũng khí để ổn định lại, khi xong việc xoay người rời đi, nước mắt cô lặng lẽ chảy ra, cô cảm thấy rất tủi thân và uất ức lẫn xấu hổ vì bị những người bệnh xung quanh nhìn thấy.

Hiện giờ cô không như vậy, bởi vì cô biết tình trạng của bệnh nhân này sau khi giải phẫu đã ổn định rồi, không thể vì trễ một phút mà xảy ra vấn đề gì lớn.

Cô vừa kiểm tra miệng vết thương của bệnh nhân vừa bình tĩnh giải thích với người đàn ông đang tức giận, sau đó mặc kệ anh ta nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi bệnh nhân xem vết thương có bị ngứa không, có biểu hiện viêm nhiễm gì không.

Bệnh nhân nữ này đột nhiên bị ngứa nên mặc kệ tất cả, cứ thế gãi vào vết thương, người chồng thấy vậy nên mới sốt ruột.

Y tá đến, nghe giọng điệu và sắc mặt của bệnh nhân thì có vẻ như cơn ngứa không có gì quá to tát, tâm trạng của nữ bệnh nhân lúc này đã ổn định hơn, tiếp tục nhìn Giang Đào chăm sóc vết thương cho mình.

Khi Giang Đào chuẩn bị kết thúc, nữ bệnh nhân liếc nhìn chồng mình và xin lỗi Giang Đào vì thái độ trước đó của anh ta.

Giang Đào cười nói: "Không sao đâu, anh ấy cũng vì quan tâm chị thôi, chúng tôi có thể hiểu mà."

Sau khi dặn dò một vài việc cần chú ý, Giang Đào thu dọn chất thải y tế và rời đi.

Nữ bệnh nhân nhỏ giọng mắng chồng mình: "Lần sau đừng làm vậy nữa, làm y tá cũng không phải dễ dàng gì, một người phải phụ trách mấy bệnh nhân."

Người đàn ông: "Ai bắt cô ta phải làm y tá à? Với mức lương này cô ta phải chịu khó làm việc thôi, ngành nào mà chẳng phải chịu khổ, dựa vào cái gì mà không được nói như thế với y tá."

Nữ bệnh nhân lắc đầu, không thèm nói chuyện với anh ta nữa. 

Giang Đào vừa bước ra khỏi phòng bệnh đã nhanh chóng quên đi chuyện vặt vãnh này, sau khi bàn giao cho đồng nghiệp ca đêm, Giang Đào vội vã vào phòng thay đồ để thay quần áo.

"Tiểu Đào, gần đây sao em không trang điểm vậy?"

Đồng nghiệp Lý Văn Tĩnh cũng ở đó, thấy Giang Đào đã thay quần áo xong, đang chải đầu để chuẩn bị xách túi rời đi, cô ấy tò mò hỏi: "Chị nhớ trước đây khi ở cùng bạn trai, ngày nào trước khi xuống lầu em cũng trang điểm một chút."

Giang Đào giải thích: "Đã quen thuộc với nhau rồi nên không cần thiết phải phiền phức như vậy."

Ngay từ lúc chuyển đến sống cùng Tào An, Giang Đào đã từ bỏ việc lúc nào cũng trang điểm trước mặt anh, chỉ khi nào hai người đi ra ngoài hẹn hò thì cô mới trang điểm vài bước đơn giản.

Lý Văn Tĩnh: "Giống bạn của chị, lúc mới quen, cô ấy chỉ hận không thể dành một tiếng đồng hồ để trang điểm, còn sau này không thèm gội đầu mà mặc luôn đồ ngủ xuống dưới gặp người yêu."

Giang Đào cười, cô và Tào An chưa tiến triển đến bước này, mỗi sáng đều chuẩn bị cho gọn gàng rồi mới ra khỏi phòng, về phần Tào An, cô cũng không thấy anh lôi thôi bao giờ.

Hai người họ cùng nhau đi xuống lầu, Giang Đào bước ra khỏi thang máy ở tầng một, cô nhìn thấy Tào An ngồi trên băng ghế đối diện ngẩng đầu lên, anh mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng làm khí thế (hung dữ) của anh giảm đi đôi chút.

Thấy Tào An đang nhìn về phía sau mình, Giang Đào quay đầu lại thì thấy Lý Văn Tĩnh tay trái đang cầm túi xách, còn tay phải đang nâng lên, chắc là chị ấy đang chào Tào An.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Lý Văn Tĩnh mỉm cười và nháy mắt với Giang Đào.

Giang Đào nhớ lại lần đầu khi Lý Văn Tĩnh gặp Tào An đến đón cô, chị ấy không dám nhìn Tào An, còn bây giờ đã tự nhiên mà xã giao với anh.

Cho nên mới nói, hung dữ hay không, nhìn nhiều lần rồi cũng sẽ quen thôi.

Trở về căn hộ 1601, Giang Đào đặt túi của mình lên tủ ở lối vào, cô đi vào phòng tắm để rửa tay trước.

Lúc cô đi ra, cô thấy Tào An đang ở trong bếp múc gì đó vào chén.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!