Chương 47: (Vô Đề)

Trong phòng tắm.

Ngay sau khi bước vào, Tào An xả nước lạnh trực tiếp lên người.

Lúc ở siêu thị, tất cả những gì anh nghĩ đến là bạn gái của anh mặc chiếc váy ngủ màu xanh lá cây, nhưng hiện thực lại là hình ảnh cô mặc chiếc yếm jeans hai dây trẻ trung ngồi trên ghế sô pha xem phim về chim cánh cụt.

Một tay anh chống vào tường, một tay lau mặt, cúi đầu nhìn xuống eo. 

Đoán thôi cũng biết chuyện đó sẽ không dễ dàng, ngoại hình hai người đã khác biệt, hơn nữa chưa kịp chuẩn bị tâm lý, có lẽ bây giờ cô đã đánh xe trở về tiểu khu Hòa Bình.

So với ngày thường, hôm nay Tào An tắm lâu hơn vài phút. Sau đó anh tắt vòi sen.

Bên phía phòng ngủ chính có tiếng nói chuyện, giống như cô đang nói chuyện điện thoại với ai.

Tào An rũ mắt xuống, sau đó anh thay áo ngủ tay ngắn và quần đùi, không sấy tóc mà chỉ lau sơ qua cho nước hết nhỏ giọt nữa thì đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ chính chỉ khép hờ, nghe âm thanh thì có lẽ cô đang đứng bên phía cửa sổ sát đất.

Tào An nhìn về phía nhà ăn, túi mua hàng vẫn còn đang ở bàn cơm nhưng hơn một nửa đã không còn, thoạt nhìn rất giống như cô đang xếp đồ ra thì có điện thoại gọi đến.

Tào An đi tới và dọn nốt phần còn lại.

Hai cái hộp kia nằm ở dưới cùng, mấy món đồ ăn vặt dùng để che bên trên vô cùng hoàn hảo, cho dù là nhìn từ góc độ nào thì cũng không nhìn thấy.

Trong phòng ngủ chính, Giang Đào vừa giả vờ như đang nói chuyện với Phương Nhụy, vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, dựa vào tiếng soạn đồ trong túi mua hàng, cô đoán được Tào An đã dọn xong phần còn lại, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không diễn cảnh này, cô không biết nên đối diện với Tào An như thế nào để không phải xấu hổ.

Giả vờ nói chuyện thêm 2 phút, Giang Đào tắt điện thoại rồi cầm ly nước đi ra ngoài.

Cô hơi cúi người xuống trước máy lọc nước, thấy bạn trai đi từ trong nhà bếp ra, cô cười giải thích: "Vừa mới có điện thoại, Phương Nhụy gọi điện để than với em về đồng nghiệp của cậu ấy."

Tào An tiếp theo đề tài của cô: "Đồng nghiệp cô ấy làm sao?"

Trước khi Giang Đào dọn ra ngoài ở tạm thời thì quả thật Phương Nhụy đã kể cho cô nghe, nói cho anh xong cô uống một ngụm nước.

Tào An đứng ở bên cạnh cô, anh mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình nhưng cũng có thể thấy được cơ ngực hai bên.

Giang Đào dời tầm mắt, quan tâm nói với anh: "Vừa đi làm vừa lái xe, chắc anh mệt lắm, hay hôm nay ngủ sớm một chút?"

Tào An: "Ừm, ôm một chút nhé."

Giang Đào nhớ lại lần thứ hai "ôm một chút" hai người suýt nữa hôn nhau, rồi lại nghĩ đến món đồ anh mua vào tối nay, tim cô lập tức đập mạnh.

Nhưng bạn trai đi xa lâu ngày chỉ đề nghị đơn giản là "ôm một chút" nên cô cũng không có lí do gì để từ chối.

Chính cô cũng không muốn từ chối bởi vì anh đi mấy ngày, cô cũng rất nhớ anh.

Cô đặt ly nước xuống rồi sà vào lồng ng ực anh, tiếp theo chuyện xảy ra như thế nào, cô hoàn toàn cho anh quyết định.

Trước đó không có nụ hôn nào, nếu tối nay đột nhiên làm điều đó thì có vẻ như quá nhanh chăng, nhưng người đó là anh thì có sao đâu chứ?

Giang Đào dễ đỏ mặt, nhưng cô không phải là người cực kỳ bảo thủ, chỉ cần thích nhau là được.

Bởi vì trán của cô áp vào ngực của anh, cho nên búi tóc của cô xoay về phía mặt của Tào An, tóc cô bồng bềnh và mềm mại, có mấy sợi tóc con hơi chỉa ra ngoài.

Tào An nhìn một lát rồi nắm lấy tay cô dắt vào phòng tắm.

Nơi này anh vừa mới tắm xong, bên trong vẫn còn hơi nước ẩm ướt, bên trái bồn rửa mặt có một vài giọt nước, còn gần chỗ cửa lại rất sạch sẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!