Tào An đi công tác 5 ngày, anh đi từ thứ hai và kết thúc vào thứ sáu. Tối thứ sáu có buổi tiệc tối, ăn xong lái xe về lại thành phố Đồng chắc cũng phải 10 giờ mới tới nơi.
Gần 5 giờ, Giang Đào tan ca, cô lái xe tới tiểu khu Hòa Bình.
Việc cải tạo bên này diễn ra theo kịp tiến độ mà Tào An đã lên kế hoạch, ngày 2 tháng 8 đã hoàn thành việc lắp đặt các tủ theo yêu cầu; kế tiếp là đồ điện, sô pha, rèm cửa cũng được lần lượt chuyển tới.
Giang Đào chậm rãi đỗ xe, cô còn chưa đi xuống xe, ông cụ Lý đã thò đầu ra từ cửa căn hộ, nhìn cô cười: "Tiểu Đào, nghe thấy tiếng xe ông liền đoán là cháu rồi, ban ngày thợ đã lắp các tủ xong xuôi, ông nghĩ chắc cháu sẽ ghé tới đây."
Giang Đào: "Trùng hợp thế sao, ông cũng qua đây xem nhà cháu ạ?"
Bà cụ Lý đã cùng đứa cháu trai chuyển sang bên nhà con trai con dâu ở, ông Lý thuê một phòng đơn ở chỗ người quen tại chung cư để mỗi ngày giám sát nhóm thi công, bên cạnh đó là trông coi các vật liệu xây dựng phòng trường hợp lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt.
Người ở những huyện nhỏ như này, tiền tiết kiệm thường được tích cóp từng chút một, hai mươi, ba mươi năm sau mới có thể cải tạo lại nhà ở, tất nhiên họ đều hy vọng số tiền bỏ ra xứng đáng với công sức của họ.
Giang Đào có thể hiểu được, nếu nhà cô không nhờ Tào An tìm thợ thì cô cũng không yên tâm được như vậy.
Ông cụ Lý muốn vào nhà cô xem các tủ được lắp đặt như thế nào.
Cửa mới được thay bằng khóa vân tay, Giang Đào mở cửa, lấy ra hai đôi vỏ bọc giày để trong tủ đặt ở cửa ra vào, cô và ông cụ Lý mỗi người một đôi mang vào.
Nhóm thợ thi công đã về trước, họ nghe theo ý của Giang Đào mở cửa sổ để không khí lưu thông nên bên trong nhà không có bất kì mùi nào.
Cửa của mấy tủ đựng bát đĩa, ngăn kéo đều được mở ra, ông cụ Lý nhìn qua sờ sờ rồi gõ gõ vào, gật đầu nói: "Không còn gì để chê, đúng là toàn gỗ tốt."
Giang Đào: "Có Tào An kiểm tra qua trước rồi, ông cứ yên tâm."
Ông cụ Lý cười, lộ ra vài nét của người từng trải: "Nhưng cũng chưa chắc lắm đâu nhé, có những cậu con trai rất xảo quyệt, ngoài miệng thì nói chuyện dễ nghe, chỉ hận mà không thể trao hết tim gan cho bạn gái, nhưng thật ra lại tùy tiện chọn hàng rẻ tiền để lừa gạt bạn gái, số tiền mà tụi nó bỏ ra thì cũng có thể kiếm lại không thiếu một đồng; trừ khi đôi bên đã xác định kết hôn thì tụi nó mới có thể dốc hết lòng dạ của mình mà thôi.
Nhưng Tiểu Tào thì chắc chắn không phải loại người này, cách thằng bé nói và làm việc đều rất đáng tin cậy. Tiểu Đào cháu thật sự có phúc đấy."
Giang Đào khách sáo lắng nghe, cô không xem kĩ như ông Lý mà đi quanh phòng khách một vòng.
Ông cụ Lý cũng ngại khi đi loanh quanh khu vực phòng ngủ nên lớn tiếng chào cô rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Giang Đào đóng cửa lại, tạm thời đóng lại các ngăn và tủ đựng, sau đó chụp thật nhiều ảnh gửi đến cho nhà dì út, bà ngoại và họ hàng, trong nhóm chat gửi rất nhiều lời khen.
Gần đây trời nắng, cửa sổ vẫn mở để tiếp tục đẩy hết mùi trong nhà ra. Sau đó Giang Đào lái xe trở về Gia Viên Phỉ Thúy.
Lúc này đã 6 giờ rưỡi.
Giang Đào đi tắm trước, sau đó nấu một tô mì cho nhanh gọn lẹ. Khi cô ăn xong đã 7 giờ rưỡi, nhận được tin nhắn của Tào An nhắn tới: [Anh vừa về khách sạn một chuyến, bây giờ chuẩn bị về.]
Giang Đào: [Anh không uống rượu đúng không?]
Tào An: [Anh không uống, bọn họ đều biết anh sẽ lái xe về nhà.]
Giang Đào: [Được rồi, vậy anh lái chậm một chút cho an toàn nhé.]
Tào An: [Ừ, gặp lại em sau.]
Cuộc trò chuyện kết thúc, Giang Đào buông điện thoại ra nằm trên sô pha ngây người.
Trước khi anh đi hai người suýt chút nữa đã hôn nhau, tối nay anh trở về, hẳn sẽ tiếp tục như thế phải không?
Chỉ nghĩ đến mà cô đã lo lắng.
Giang Đào vào phòng tắm đánh răng vệ sinh cá nhân trước, cẩn thận đến mức cô không nghĩ hơn hai mươi năm qua, sẽ có lúc mình nghiêm túc như đêm nay.
Dù họ gặp nhau thông qua xem mắt, nhưng Tào An chính là mối tình đầu thật sự của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!