Chương 34: (Vô Đề)

Giữa hè lúc có nắng chói chang lúc có mưa.

Giang Đào từ phòng ngủ bước ra thấy bà ngoại đang lấy một chiếc dù ở trên kệ tủ, là chiếc dù màu xanh nhạt của cô. 

Dù cô đã đi làm lâu như vậy, nhưng bà ngoại vẫn chăm sóc cô như một học sinh tiểu học, luôn chuẩn bị dù cho cô.

Giang Đào không cảm thấy bất đắc dĩ mà thay vào đó cô cảm thấy hạnh phúc hơn, khi một mình đi học ở thành phố lớn, cô cảm thấy cô đơn, cô chỉ có thể gọi điện cho bà ngoại, nghe những lời càm ràm của bà thì tâm trạng liền tốt hơn. Ở bệnh viện có những người bệnh vô lý, hay giận chó đánh mèo, nhưng nghĩ đến ở nhà có bà ngoại luôn coi cô là cục vàng cục bạc, những thiệt thòi uất ức đó liền tan biến.

Giống như mầm non mới nhú trên ngọn cây, lần đầu tiên được ánh nắng mặt trời chiếu đến sẽ lo lắng bị cháy nắng, lần đầu tiên gặp phải gió lớn cũng sẽ sợ hãi bị gãy ngang, nhưng phần thân cây đã nhô ra khỏi mặt đất sẽ giữ nó thật chặt, cho đến khi mầm non phát triển mạnh mẽ hơn để lớn thành một cành cây cứng cáp, rồi sẽ có nhiều mầm non tiếp tục mọc ra trên nó, đan xen dày đặc, tất cả cành cây cùng nhau tạo thành một thân cây lớn, một ngôi nhà vững chãi.

"Bà xem dự báo thời tiết nói lần này mưa lớn lắm, buổi tối ngoài đường chắc chắn sẽ bị ngập, cháu nên mặc quần đùi đi."

Bà ngoại nhìn chiếc quần dài trên người Giang Đào rồi nói.

Mỗi khi mưa lớn, khu vực đường Phục Hưng ở tiểu khu Hòa Bình hay bị ngập, có thể là do địa hình ở đây thấp hoặc hệ thống thoát nước ở khu vực này quá cũ. Hàng năm người dân đều báo cáo việc này lên trên, để ứng phó cho vấn đề này, cục quản lý đô thị đã tổ chức nạo vét thông cống nhiều lần nhưng chưa được giải quyết triệt để, hiện tượng ngập nước vẫn tồn tại.

Cũng may nó chỉ gây ra một số phiền phức và bất tiện cho dân cư chứ chưa xảy ra vấn đề gì lớn, dân cư khu vực này bình thường than thở vài câu, chờ trời quang mây tạnh thì nước cũng sẽ rút, cuộc sống hằng ngày vẫn diễn ra tiếp tục.

Giang Đào nhớ lại vài chuyện của năm ngoái, vâng lời bà đi đổi sang một chiếc quần đùi cạp cao.

Sau khi ăn xong, cô đứng trong bếp nói chuyện với bà thì một chiếc xe Jeep màu đen từ từ đậu bên ngoài cửa sổ, hạ kính xuống, Tào An nghiêng đầu chào bà.

Bà cười nói với anh vài câu, Giang Đào rửa tay, rời khỏi bếp, xách túi đi ra ngoài.

Tào An đã cầm dù chờ sẵn ngoài cửa tòa nhà, bạn gái vừa đi ra, anh chú ý đến đôi chân của cô đầu tiên.

Anh đã từng nhìn thấy bắp chân của Giang Đào khi cô mặc váy, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc quần đùi chỉ che nửa đùi như vậy.

Vóc dáng quá cao có một nhược điểm, đó là khi anh cúi đầu nhìn xuống, động tác của anh sẽ dễ bị nhận ra hơn.

Giang Đào ban đầu không cảm thấy gì cả, việc con gái mặc quần đùi vào mùa hè là chuyện bình thường, nhưng sau đó cô phát hiện ánh mắt của Tào An, tự dưng cảm thấy hơi mất tự nhiên, đôi chân lành lạnh.

"Đi thôi." Tào An bình tĩnh chuyển chiếc dù lớn qua che đầu cô.

Giang Đào gật đầu, bước ra khỏi cửa tòa nhà, tay trái thuần thục giữ lấy cánh tay phải đang cầm dù của anh.

Đã hơn 50 ngày kể từ khi cả hai chính thức xác nhận mối quan hệ, tuy chưa tiến triển đến mức hôn nhau nhưng cũng đã nắm tay rồi.

Có lúc Giang Đào sẽ hơi buồn bực, cô tự hỏi rõ ràng anh có vẻ muốn làm gì đó nhưng tại sao lại anh chậm chạp không hành động, nhưng đôi khi cô lại cảm thấy thật may mắn vì anh như thế.

Là một cô gái chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên chuyện hôn hít toàn là cô tự tưởng tượng, những hình ảnh đó thường xuyên biến hóa giữa lãng mạn và không lãng mạn.

Công việc của Giang Đào là một y tá, cô càng chú ý đến vệ sinh răng miệng.

Nếu Tào An hôn cô, cảm giác trong văn miêu tả sẽ rất tuyệt vời nhưng e rằng trải nghiệm thực tế sẽ ngược lại, có khi những cảm giác yêu đương tốt đẹp từ trước đến nay sẽ bị mất điểm theo.

Lên xe, Tào An vòng qua ghế lái, vừa thu dù lại, anh thoáng thấy hai đầu gối cô đang khẽ xoa vào nhau, đôi chân trắng nõn, mảnh khảnh, lại gợi cảm.

"Trong xe có bật điều hòa, em có lạnh không?"

Anh vừa điều chỉnh cửa gió của điều hòa, vừa tự nhiên hỏi.

Giang Đào nói sự thật: "Có một chút."

Tào An đột nhiên quay người về phía cô, duỗi tay ra sau, trong lúc Giang Đào tim đập lỡ nhịp không biết định làm gì, anh liền lấy chiếc áo sơ mi đen từ băng ghế sau đưa cho cô. Sau đó, anh ngồi thẳng người lái xe, ánh mắt cũng không ở trên người cô quá nhiều.

Chuyện vặt vãnh như vậy giữa người yêu với nhau không cần nói lời cảm ơn, Giang Đào mở chiếc áo ra trải lên đùi, ngẫm nghĩ rồi giải thích: "Vốn dĩ là định mặc quần dài, nhưng bà ngoại nói buổi tối nước ngập nên em đã thay thành quần đùi."

Tào An: "Anh cũng có chút ấn tượng về khu này, mùa hè năm trước có từng lái xe qua đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!