Từ vườn hoa trở về, lều cắm trại bên bờ đã mất đi một nửa, khách tham quan lần lượt ra về.
Ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, nước hồ gợn sóng lấp lánh.
Tào An nhìn đồng hồ hỏi Giang Đào: "Ở chơi thêm nửa tiếng nữa nhé? Bốn giờ rồi dọn dẹp."
Giang Đào đúng thật là chưa chơi đã.
Tào An dời tấm đệm hơi ra ngoài lều để Giang Đào ngồi trên đó nghỉ ngơi, còn anh ra hồ cố định cần câu cá.
Cô ngưng nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, chống đôi tay ra sau lưng, nhìn ra xa trong làn gió nhè nhẹ. Bầu trời trong xanh vô tận, dường như ngắm nhìn cả ngày cũng không chán.
Mép bờ hồ đột nhiên chuyển động, Giang Đào nghiêng đầu qua, thấy Tào An đang rút cần câu, kéo lên một con cá nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Giang Đào tiến lại gần anh.
Tào An: "Muốn thử không?"
Giang Đào lắc đầu, nhìn anh ném móc câu xuống một lần nữa.
Cần câu nhất thời không có động tĩnh gì, Tào An đi tới lều trại, mở ba lô lấy một hộp bài, ngồi ở trên đệm, gọi Giang Đào: "Trong lúc đợi thì chơi một chút?"
Giang Đào: "Hai người thì chơi cái gì?"
Tào An: "Chơi trò mò rùa đen, ai thua thì trả lời một câu hỏi."
Giang Đào có chút phân vân, nhớ lại cảnh anh và bà trêu chọc lần trước.
Tào An: "Yên tâm, anh sẽ không hỏi quá đáng đâu."
Giang Đào trừng mắt nhìn anh, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống. Hai người lấy lá poker và 8 cơ trước, bài dư lại còn một nửa để rút ngắn thời gian cho mỗi lượt rút bài.
Vào thời khắc quyết định của hiệp đầu tiên, khi nhìn thấy Tào An chuẩn bị lấy đi con 9 chuồn của mình và để lại cho cô con 8 cơ, Giang Đào không thể không dùng ngón tay mà giữ chặt lấy con 9 chuồn.
Tào An liếc nhìn cô một cái, đổi nước đi, đổi thành rút con 8 cơ bên cạnh.
Đến lượt Giang Đào, phải rút một lá từ ba lá bài, xác suất rút ra được lá poker, lá 8 cơ và lá 9 đều là 1/3.
Giang Đào thử thăm dò sờ vào một lá bài, rồi nhìn vào mặt Tào An.
Khuôn mặt sói dữ tợn đó kiên định như một chiếc mặt nạ, không hề lộ ra một chút sơ hở nào.
Giang Đào ngẫu nhiên rút một lá bài, không ngờ lại được lá 9!
Cô cười rất tươi, vành mắt cô cong lên, cô đặt hai lá 9 xuống với vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
Tào An vẫn rất vững vàng: "Em hỏi đi."
Giang Đào suy nghĩ một chút, hỏi: "Chúng ta quen biết lâu như vậy, anh cảm thấy em có khuyết điểm gì? Ít nhất phải nói được một điểm."
Cô rất tò mò không biết trong mắt Tào An mình là người như thế nào.
Tào An: "Cái này anh không trả lời được, bởi vì anh thực sự chưa tìm ra khuyết điểm nào ở em."
Giang Đào không tin.
Tào An cố gắng: "Hay ngại ngùng? Nhưng đây không phải là khuyết điểm, anh rất vui…"
"Anh im miệng." Giang Đào ngắt lời anh, cúi đầu tráo bài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!