Chương 19: (Vô Đề)

9 giờ tối, bà ngoại xem xong hai tập phim thì đi ngủ.

Giang Đào tắt đèn trong phòng khách, quay trở lại phòng mình.

Những người trẻ tuổi thích thức khuya, nhưng Giang Đào đi ngủ vào khoảng 11 giờ mỗi đêm được coi là sớm.

Cô lấy trên kệ sách xuống một quyển sách chuyên ngành, Giang Đào dựa vào chiếc ghế lười nhỏ để đọc sách. Sau khi đọc được vài trang cô nhìn đồng hồ treo trên tường.

Nhìn thấy 10 giờ, Giang Đào có chút buồn ngủ, bên cạnh cô là chiếc giường êm ái, cô không nhịn được cám dỗ từ nó nên định đi nằm một lát.

Nằm xuống thật là thoải mái, cô ôm lấy laptop, dựa vào đầu giường để xem kịch. 

Tào An: [Tôi đã xuống xe.]

Giang Đào liếc nhìn đồng hồ, hỏi: [Có người đón anh không? Hay anh đi taxi?]

Tào An: [Ông tôi cho người đến đón. Cô đang làm gì thế?]

Giang Đào: [Xem TV.]

Tào An: [Nói cách khác là cô còn chưa ngủ.]

Giang Đào: [Có gì quan trọng sao?]

Tào An: [Tối nay buồn ngủ thì tôi không qua. Mai tôi sẽ gửi đặc sản tới.]

Giang Đào đang do dự có nên trả lời hay không thì Tào An đã gửi đến một tin nhắn khác: [Tôi sẽ về nhà thay quần áo, tôi sẽ đến đó trước 11 giờ.]

Giang Đào sửng sốt!

Anh đã ngồi tàu 5 tiếng, nửa đêm lại đến đưa đặc sản cũng đủ "lòng thành" rồi, còn muốn về nhà thay quần áo sao?

Có phải cần thiết như vậy không?

Giang Đào nhớ lại một lúc, đột nhiên phát hiện ra mỗi lần gặp nhau Tào An đều rất sạch sẽ, không giống như hình tượng của một kỹ sư hàng ngày phải đến công trường trong trí tưởng tượng của cô.

Cô tiếp tục xem kịch, rèm cửa trên ban công đã mở ra một khoảng trống chừng năm centimet.

Tiểu khu lúc này tương đối yên tĩnh, bên ngoài căn bản không có xe cộ qua lại. 10 giờ 50 phút, ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên bởi đèn xe, Giang Đào nhìn chằm chằm khe hở trên rèm.

Ngay khi chiếc xe địa hình màu đen dừng lại cạnh cửa sổ nhà cô, đèn lập tức được tắt đi.

Giang Đào dùng tốc độ nhanh nhất để đóng rèm trước khi Tào An thấy khe hở từ phòng cô.

Còn chưa bình tĩnh lại, Tào An đã gửi tin nhắn: [Tôi đến rồi, bà ngoại ngủ chưa?]

Giang Đào: [Bà ngủ rồi. Đợi tôi một chút.]

Cô đặt điện thoại xuống, Giang Đào đi qua tấm gương rồi tùy tay vuốt lại tóc, khuôn mặt cô đã sạch sẽ, cũng không trang điểm cho buổi gặp tối nay.

Cô lặng lẽ đi ngang qua cửa phòng bà ngoại, chỉ bật đèn ở cửa ra vào, thay giày rồi nhẹ nhàng mở cửa, chừa một khoảng hở, cố gắng không gây ra tiếng động dư nào.

Nửa đêm nhiệt độ giảm xuống còn 2 – 3 độ, Giang Đào quấn chặt áo khoác, nhẹ nhàng mở cửa tòa nhà.

Tào An đứng chéo đối diện với cửa, tay trái cầm 2 túi quà dẹt, tay phải cầm hộp quà hình hộp chữ nhật, trời tối đến mức không nhìn rõ bao bì.

"Đặc sản gì thế? Nhiều như vậy sao?"

Giang Đào bước tới thầm cảm ơn sự chênh lệch chiều cao, cô cảm thấy thoải mái hơn vì không phải nhìn thẳng vào mặt Tào An, nhưng cảm thấy hơi khó xử với những món quà này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!