Tào An hỏi Giang Đào buổi tối khi nào tiện để gọi video, Giang Đào tan làm lúc 7 giờ, nếu gọi sớm thì bà chưa ra ngoài, còn nếu gọi trễ thì bà đã trở về.
Thật lòng cô rất muốn nói: Đừng gọi video, gửi tin nhắn là được rồi.
Y tá Tiểu Đào nhìn lên trần nhà thở dài.
Gặp mặt trực tiếp thì cô có thể tận dụng sự chênh lệch chiều cao giữa hai người mà tránh nhìn thẳng vào mặt Tào An, còn khi gọi video, camera điện thoại nhỏ như vậy, họ chỉ có thể nhìn thẳng mặt nhau.
Giang Đào lờ mờ cảm nhận được sự lịch sự của Tào An dường như ẩn chứa sức mạnh. Anh đang từng bước dẫn dắt mối quan hệ giữa hai người phát triển lên một tầng sâu sắc hơn.
Đây là chuyện bình thường, anh theo đuổi cô, vì Giang Đào vẫn chưa thích anh, anh chỉ có thể làm vậy.
Vì Giang Đào đã hứa với Tào An sẽ cố gắng, cô không thể mù quáng trốn tránh vấn đề, vì vậy cô chỉ để suy nghĩ này trong mà không nói ra.
Cô cũng muốn biết, cô sẽ dần dần chống lại sự tấn công thong thả của Tào An, hay là dần dần chấp nhận anh.
Đã đến giờ rồi, Giang Đào cuối cùng lựa chọn ghế sô pha phòng khách để gọi video với anh. Trên bàn trà cô đã dọn xong trái cây, đợi sau khi nói chuyện được một, cô sẽ để điện thoại lên bàn trà, kéo khoảng cách ra một chút để giảm bớt cảm giác áp bức, sau đó vừa ăn trái cây vừa nói chuyện. Như vậy vừa tự nhiên lại còn phân tán bớt một chút sự chú ý.
Hẹn hò xem mắt chính là như vậy, hai người nam nữ xa lạ khi tiếp xúc sẽ hiểu nhau hơn, có nhiều cảm xúc tích cực hơn thì sẽ tiếp tục, còn không thì đề nghị kết thúc.
7 giờ 3 phút, Tào An gửi tin nhắn: [Bây giờ có tiện không?]
Giang Đào: [Tiện chứ, tôi đang xem TV.]
Vài giây sau, cuộc gọi video của Tào An đến.
Bởi vì phòng khách quá yên tĩnh, âm thanh thông báo cuộc gọi video đột ngột vang lên khiến tim Giang Đào đập loạn nhịp, giống như giáo viên khó tính nhất trường cấp 3 đột nhiên yêu cầu cô giải một bài toán khó mà cô thậm chí còn không làm được.
Giang Đào khẽ cắn môi, đặt điện thoại dựa vào hộp khăn giấy, cô ngồi xổm xuống trước bàn trà, hơi mỉm cười, ấn nút chấp nhận.
"Cuộc gọi được kết nối. Nửa thân trên của Tào An xuất hiện ở màn hình, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc áo len màu đen, có lẽ do ánh đèn nên tối nay nhìn anh trắng hơn một chút. Nhưng sự thay đổi này không ảnh hưởng chút nào đến khí thế mạnh mẽ của anh.
Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô, Giang Đào lại cảm thấy mình như đang bị sói dữ nhắm làm con mồi, tuy không nguy hiểm, nhưng quá kích động khiến cô hoảng sợ muốn chạy trốn."
Cô vội vàng nhìn về phía sau anh: "Anh ở khách sạn sao?"
Tào An: "Ừ, hiệp hội sắp xếp hai người ở chung một phòng."
Màn hình chuyển thành camera sau, trong một căn phòng nhỏ dành cho khách có hai chiếc giường đơn, một chiếc giường trống không, còn giường kia thì có một người đàn ông mập mạp đang ngồi xổm bên cạnh soạn hành lý.
Giọng nói của Tào An truyền đến: "Đây là chú Tôn ở cùng tôi, cũng là người thành phố chúng ta."
Chú Tôn ngẩng đầu lên, cười vẫy vẫy tay về phía này: "Đối tượng yêu đương của Tiểu Tào đúng không? Yên tâm, mấy ngày nay chú sẽ trông chừng Tiểu Tào cho cháu!"
Giang Đào:……
Tào An quay lại camera, nhìn Giang Đào đang xấu hổ đỏ mặt nói: "Cúp máy trước đã, tôi ra ngoài tìm chỗ rồi gọi lại sau."
Giang Đào gật gật đầu.
Đối tượng yêu đương và đối tượng xem mắt có hai nghĩa hoàn toàn khác nhau!
Cô còn đang lúng túng về cuộc gọi video ngắn vừa rồi thì Tào An gọi lại.
Giang Đào kết nối.
Lúc này Tào An đang đứng trước đài nước bên ngoài sảnh của khách sạn, ánh đèn xung quanh không đủ sáng nên khí thế của anh lại càng mạnh mẽ hơn, anh khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo len.
"Chú Tôn chỉ nói đùa thôi, cô đừng để ý, tôi đã giải thích mối quan hệ của chúng ta với chú ấy trước khi liên lạc với cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!