Chiếc xe Jeep màu đen dừng lại trước tòa nhà số 5, ngay khi Giang Đào vừa tháo bịt mắt ra, Tào An hỏi: "Ngày mai cô được nghỉ, có kế hoạch gì chưa?"
Giang Đào lắc đầu, ngày mai là ngày làm việc, bạn bè đều phải đi làm.
Tào An: "Vậy giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn nhé?"
Giang Đào đã không còn lo lắng như 2 lần mời cơm trước, cô cười nói: "Được ạ."
Tào An: "Kêu bà ngoại đi cùng chúng ta luôn."
Giang Đào: "Không cần, không cần đâu, ngày thường bà ở cùng với các bà trong nhóm nhảy khá vui."
Hai người đang nói chuyện thì bà ngoại từ trong đi ra, trên tay bà cầm theo bữa sáng tự bà chuẩn bị cho Tào An – hai quả trứng gà ngâm tương đựng trong túi zip.
Tào An lên tiếng mời bà ngoại cùng đi ăn.
Bà ngoại tươi cười nói: "Hai đứa đi ăn đi, bà không muốn làm bóng đèn đâu."
Giang Đào lườm dỗi bà ngoại rồi đi vào nhà trước.
Bà ngoại đứng bên ngoài nói chuyện phiếm với Tào An: "Bà nghe Tiểu Đào nói thứ 3 này cháu sẽ tham gia lớp tập huấn ở tỉnh lỵ đúng không?"
(*) Tỉnh lỵ: trung tâm hành chính của một tỉnh.
Tào An: "Đúng ạ, cháu sẽ đem về cho bà một ít đặc sản."
Bà ngoại: "Nói làm như bà chỉ nghĩ tới quà vậy, thế bao giờ cháu về?"
Tào An: "Buổi chiều thứ 6 cháu có cuộc họp, chiều tối mới về ạ."
Bà ngoại: "Chạy tới lui thật vất vả, ngoại trừ buổi tập huấn này, bình thường cháu cũng đi lại nhiều như vậy sao?"
Tào An cười cười: "Không sao ạ, nhà của cháu cũng thường xuyên nhận các công trình ở thành phố lân cận, cho dù có tới công trình thì cũng có thể lái xe đi về trong ngày."
Bà ngoại: "Vậy thì tốt, nghe nói làm nghề của cháu thì phải đi nhiều nơi."
Tào An: "Chuyện này thì đúng là có ạ, nhưng thành phố của chúng ta lớn như vậy, hơn nữa cháu cũng là người địa phương ở đây, bà cứ yên tâm."
Bà ngoại hài lòng vỗ vỗ cánh tay của anh, trong ánh mắt như hiện lên một tia suy nghĩ "trong lòng hiểu rõ mà không nói ra".
Khi Giang Đào tỉnh dậy đã là buổi tối, hai bà cháu vừa ăn vừa trò chuyện.
Bà ngoại: "Bà vừa hỏi thăm, Tiểu Tào nói cậu ấy không đi công tác nhiều."
Giang Đào: "Bà nghĩ xa quá rồi."
Bà ngoại: "Đương nhiên rồi, cháu là cháu gái duy nhất của bà, nhà Tiểu Tào giàu có, nếu thường xuyên đi công tác sẽ rất dễ phát sinh vấn đề."
Giang Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: "Một người đàn ông có học hay không thì cũng không có liên quan đến việc anh ta có tiền hay không có tiền, có hay không có những quan hệ xung quanh. Như bác sĩ trong bệnh viện đi, công việc bận rộn, có người thường xuyên thay đổi người yêu, có người tập trung vào công việc hết giờ liền về nhà. Suy cho cùng, vẫn là người ta chọn sống đàng hoàng hay không."
Bà ngoại: "Vậy cháu cảm thấy Tiểu Tào là loại người nào?"
Giang Đào cúi đầu ăn cơm, bà ngoại liền thúc giục nhiều lần cô mới bất đắc dĩ nói: "Anh ấy thì chắc là người có kỷ luật đi."
Nếu một người đàn ông chấp hành nghiêm túc việc phân loại rác và luật giao thông, mặt mũi "ông trùm" nhưng luôn lịch sự với người khác lại được xếp vào loại người không đáng tin cậy, thì cô không biết nên đánh giá nhân phẩm đàn ông như thế nào mới đúng nữa.
–
Hôm nay Tào An dẫn Giang Đào đi ăn bò bít tết, giờ cao điểm cuối tuần, nhà hàng nào cũng phải xếp hàng, may mà họ đến khá sớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!