Chương 10: (Vô Đề)

Khu nội trú ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày, nhưng trong phòng thường xuyên có tiếng động, người thì ho khan, người thì đi vệ sinh rồi xả nước.

Bệnh nhân giường số 2 trong phòng số 7 bấm chuông.

Giang Đào vừa vào phòng bệnh, người nhà bệnh nhân đã ra đón, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng: "Y tá, ba tôi nói vết thương ngứa quá làm ông không ngủ được."

Giang Đào: "Đừng lo quá, để tôi xem một chút."

Cô tuy còn trẻ nhưng thần thái rất bình tĩnh điềm đạm, như thể có chuyện gì bất ngờ xảy ra đều có thể giải quyết. Người nhà an tâm, không nói nhiều lời mà đi theo sau cô.

Đi đến trước giường bệnh, Giang Đào đã đeo khẩu trang, vừa mở băng gạc vết thương vừa hỏi han bệnh tình.

Bệnh nhân vừa được phẫu thuật dạ dày buổi sáng, hiện tại miệng vết thương có tiết ra một ít dịch.

"Y tá, tôi không sao chứ?" Bệnh nhân nam 60 tuổi lo lắng hỏi.

Giang Đào giải thích ngắn gọn tình hình với giọng dịu dàng: "Không có gì nghiêm trọng đâu, dùng thuốc khử trùng xong vết thương sẽ ổn ạ."

Người nhà trấn an ông cụ và nhìn cách Giang Đào sát trùng vết thương. Cô y tá nhỏ động tác lưu loát, hàng lông mi dài rũ xuống, đôi mắt không chớp một nhịp, nhanh chóng xử lý tốt vết thương.

Sau khi thu dọn dụng cụ y tế, Giang Đào nhỏ giọng dặn dò người nhà vài triệu chứng của bệnh này. Sau khi chắc chắn rằng hai người họ đều không còn vấn đề gì, cô mới quay người bước ra ngoài.

Giường số 3 bên cạnh đã kéo kín rèm, nhưng bên trong còn ánh đèn phát ra từ điện thoại di động.

Giang Đào mở tấm rèm ra.

Giường số 3 là một nam sinh cấp ba, 16 tuổi, đeo một cặp kính gọng mỏng, thoạt nhìn rất trầm tĩnh.

Giang Đào: "Ca phẫu thuật đầu tiên của em sẽ bắt đầu lúc 8 giờ. Mau ngủ sớm đi, nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Khi cậu bé nhìn thấy Giang Đào, cả khuôn mặt đỏ bừng, lập tức bỏ điện thoại xuống và kéo chăn lên che đầu.

Giang Đào muốn cười. Cậu bé này ngày mai phải đi cắt trĩ. 3 giờ trước cô đã chuẩn bị cho cậu, chỉ là da mặt cậu bé quá mỏng.

Người làm trong ngành y và điều dưỡng trực tiếp đối mặt với cơ thể bệnh nhân, từ khi tốt nghiệp Giang Đào đã thấy quen, chứ đừng nói là với những bác sĩ lâu năm.

Bệnh nhân không cần nghĩ ngợi gì nhiều, vì hầu hết các bác sĩ và y tá chỉ nhìn thấy những gì cần điều trị, chứ không nhân cơ hội tọc mạch chuyện đời tư của bệnh nhân.

Nhìn trộm để làm gì. Ít nhất là với Giang Đào, cô không hề đánh giá đẹp xấu với những bộ phận đó trên cơ thể, dù là giới tính nào.

***

Khoảng 8 giờ sáng, các y tá tập hợp lại để bàn giao ca.

Một đồng nghiệp nháy mắt với Giang Đào: "Khi tôi lên, tôi thấy có một người đang ngồi ở sảnh tầng 1, anh ta đến đón cô sao? Hôm trước tôi thấy anh ấy đưa cô đi làm."

Ngành y có những đặc thù riêng, nhưng mọi người đều có tính thích buôn chuyện giống hệt như những ngành khác.

Giang Đào chưa kịp trả lời, y tá Vương Hải Yến đã nghiêm giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay cô sẽ tiếp nhận hai bệnh nhân…"

Với sự giúp đỡ của Vương Hải Yến, Giang Đào thành công thoát khỏi vòng vây buôn chuyện và đi vào phòng thay đồ sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Trước khi rời phòng thay đồ, Giang Đào soi lại gương.

Các đồng nghiệp ở đây ghen tị với làn da đẹp của cô, dù đi ca đêm nhưng da cô không bị xỉn màu hay nổi mụn. Bù lại chỉ sau một đêm trực ca, vùng mắt Giang Đào trở nên thâm quầng, có nhiều tơ máu, nhìn rất tiều tụy.

Giang Đào có để một ít mỹ phẩm đơn giản trong túi. Trước đây, vì không muốn bà lo lắng nên cô thường trang điểm để làm mặt mình tươi tắn hơn.

Nhưng hôm nay, dưới lầu có đối tượng xem mắt vừa ý cô, cho nên Giang Đào không làm gì cả, mang bộ mặt phờ phạc đi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!