Chương 7: “Cẩn Thận Tìm Lại, Chỗ Nào Bị Khuất Dưới Cồn Cát Thì Mọi Người Cần Phải Kỹ Lưỡng Xem Xét.”

"Xin lỗi, xin lỗi, không bị thương chứ?"

Có người liên tục xin lỗi. Tay trái của Lộ Diêu Diêu được đỡ lên, cả người đều được nâng dậy. Tay phải của cô chống eo, nghiêng đầu, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt.

Cô hung hăng trừng một cái, Anh cố ý?

"Không phải, tôi không phải cố ý, thật sự không phải cố ý! Thật sự rất xin lỗi, tôi không cẩn thận nên mới đụng vào cô. Có bị thương chỗ nào không?"

Người đàn ông đỡ cánh tay của Lộ Diêu Diêu lên, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Eo muốn gãy ra rồi!

"Vậy… tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?"

Ánh mắt Lộ Diêu Diêu sắc như đao đao, quát lớn, Cút!

Người đàn ông xa lạ vừa nghe vậy, lập tức buông tay Lộ Diêu Diêu, chạy nhanh ra xa. Ánh mắt Lộ Diêu Diêu di chuyển theo anh ta, trong bóng đêm, thân ảnh người nọ nhanh chóng biến mất.

Cô vừa định thu hồi tầm mắt thì thoáng nhìn thấy một vị khách ở khách sạn —— là nữ xinh hơi lùn mặc váy xanh làm hư chậu hoa của khách sạn. Giờ phút này, nữ sinh đó một mình ngồi dưới đất, trộm lau nước mắt, bạn của cô ta không có ở bên cạnh.

Lộ Diêu Diêu không có hứng thú gì với cô nữ sinh nhỏ này hết, hơn nữa eo cô còn đang đau muốn chết đây này. Cô thu hồi ánh mắt, tay phải xoa eo. Xoa một hồi lâu mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Xung quanh đều có người ngồi hoặc nằm ngắm sao, đang khe khẽ nói nhỏ cái gì đó, giống như hoàn toàn không có ai nhìn thấy đội cứu viện cả. Nhưng Lộ Diêu Diêu biết xe của đội cứu viện là từ nơi này chạy vào sa mạc, bởi vì trên cát vẫn còn lưu lại dấu bánh xe.

Trước khi đội cứu viện rời đi, cô nghe được bọn họ nói tín hiệu cầu cứu rất yếu, không rõ là nơi nào, cũng không rõ là người gặp nguy hiểm hay là xe gặp nguy hiểm. Cô không biết Dương Cảnh Thừa và mấy người kia có tìm được chỗ cứu hộ hay không, vậy nên cô quyết định sẽ ngồi ở đây chờ một chút.

Giờ phút này, đội cứu viện đội đã tiến vào sa mạc được vài cây số. Trong sa mạc không có đèn, ngôi sao trên bầu trời thì lúc sáng lúc tối, tầm nhìn không tốt chút nào, vậy nên xe cứu viện mở đèn sáng hết mức.

Dương Cảnh Thừa ngồi ở ghế trên, vừa lái xe vừa dùng bộ đàm để liên lạc và phân công công việc cho các đội viên khác để cùng nhau tìm kiếm.

Triệu Tín ngồi đằng sau có chút lo lắng,

"Không có phương hướng chính xác, sợ là sẽ có nhiều khó khăn."

Giang Tây đang ngồi ở ghế phụ của một chiếc xe khác cũng cầm bộ đàm lên, nói tiếp:

"Hơn nữa chúng ta còn không biết phải cứu ai, vậy sao mà giúp được?"

Lục Bạch đang ngồi lái xe bên trái Giang Tây, liếc anh ta một cái,

"Chú có ý kiến gì với đội trưởng Dương à?"

Không có.

"Không có mà giọng chú lại cọc cằn thế?"

Loading...

Giang Tây nói:

"Vậy thì xem như cũng có một chút đi."

Tại sao? Lục Bạch lại nhìn anh ta một cái.

Giọng Dương Cảnh Thừa bỗng nhiên truyền đến,

"Đừng sợ khó khăn, mọi người cứ toàn lực ứng phó. Triệu Tín, Lục Bạch, Hạo Nhiên, Đại Binh chia ra tìm các hướng đông, nam, tây và Tây Nam."

"Đã rõ, đội trưởng Dương!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!