Chương 47: Người Yêu Anh Trước Là Cô, Người Quan Tâm Anh Nhiều Hơn Cũng Là Cô

Sau khi Lộ Diêu Diêu in thông báo ra giấy thì gọi điện thoại:

"Ngô Lỗi, sao còn chưa về nữa? Cậu đã mua được chưa đấy?"

"Bà chủ, ông chủ Khâu bán lều vải trở về quê rồi ạ, nãy em đến kịp lúc mà chỉ mua được vài cái. Người bên khách sạn Long Phượng cũng tới mua, nhưng ông chủ Khâu lại bảo hết hàng rồi."

"Bên Long Phượng cũng mua sao?"

Lộ Diêu Diêu kinh ngạc.

Đúng ạ.

Lộ Diêu Diêu cau mày:

"Tôi biết rồi, nếu cậu đã mua được rồi thì về đây đi. Có bao nhiêu thì xài bấy nhiêu."

Cúp điện thoại, Lộ Diêu Diêu tiếp tục nhìn vào máy tính, có khách đặt trước lều của khách sạn. Nhưng đồng thời, cô phát hiện ra là bên khách sạn Long Phượng cũng cho khách hàng mướn lều.

Cũng giống như cách của cô: cắm trại bên sa mạc khá là hot, ngoài ra lại còn được bảo vệ an toàn của khách sạn, nên chắc chắn mọi người sẽ chọn cách này. Cái người họ Tề này, ban đầu thì bảo không nghĩ ra cách giải quyết, rõ ràng là đã có biện pháp, hơn nữa lại có cùng ý tưởng với cô.

Bây giờ cả hai khách sạn đều cung cấp lều vải cho khách, vì thế nên sẽ không có chuyện khách đổ dồn vào một nơi không thôi. Lộ Diêu Diêu cảm thấy mệt mỏi, lấy tay xoa trán, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt đi ngủ.

Trước cửa khách sạn, Lục Bạch ngồi trên ghế lái nghiêng đầu hỏi:

"Đội trưởng Dương, anh muốn tôi đưa anh về trước hay là cô ấy về trước?"

Có một cô gái ngồi ở băng ghế sau cùng.

Dương Cảnh Thừa nói: Đưa cô ấy về trước.

"Nếu vậy thì có hơi ngược đường." Lục Bạch nói.

"Tôi xuống ở đây được rồi." Dương Cảnh Thừa mở cửa, bước xuống xe.

"Anh tính đi bộ về à?" Lục Bạch kéo cửa kính xuống nói.

"Cậu không cần phải lo cho tôi đâu." Dương Cảnh Thừa lên tiếng.

Lục Bạch quay đầu lại, nhìn thấy xe mình đang được dừng trước cổng khách sạn Long Môn, chợt hiểu ra điều gì đó liền cười: Vậy tôi đi đây. Chiếc xe chậm chạp lăn bánh, anh ta nghiêng đầu:

"À, đội trưởng Dương này! Anh có cần tôi để cửa cho không?"

Dương Cảnh Thừa nhìn Lục Bạch:

"Thôi khỏi, tôi có chìa khóa rồi."

Cậu ta bật cười rồi lái xe đi.

Dương Cảnh Thừa bước vào trong cửa của khách sạn Long Môn. Dưới ánh đèn vàng, Lục Tiểu Hổ đang nằm ườn lên quầy tiếp tân ngủ thiếp đi, nhưng không hẳn là ngủ say đến mức không nghe thấy gì.

Khi cậu ta nghe có tiếng người đi đến liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy người trước mắt khiến cho cậu ta ngạc nhiên vô cùng.

Đội trưởng Dương?

Đã muộn đến thế rồi, anh ấy còn đến đây làm gì? Hơn nữa bình thường anh ấy cũng rất ít khi nào đến khách sạn.

Dương Cảnh Thừa gật đầu:

"Tôi đến để mượn xe. Khách sạn các cậu có còn dư chiếc nào không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!