Vì hiếu kỳ nên Tiết Huệ mới cầm chai bia lên, cúi đầu ngửi những bông hoa nhỏ màu vàng được cắm trong ấy. Thật ra những bông hoa đó không có mùi. Cô nhìn bông hoa, cánh hoa rất nhỏ, cũng không có gì đặc biệt, nếu như so với các bông hoa khác ở ngoài sa mạc thì bông này chẳng đẹp tẹo nào.
Không biết ai lại muốn đặt những cái bông xấu xí này ở đây. Hơn nữa lại còn cắm trong chai bia, đã xấu lại còn xấu hơn. Tuy cắm vào như thế có phần độc đáo, nhưng cô vẫn thấy buồn cười.
Nhìn một lúc, chẳng thấy có gì đẹp nên cô mới đặt lọ hoa trên tay mình xuống bàn. Chẳng may, do cầm không chắc vì thế trượt tay làm rớt chai bia, Toang một tiếng, chai bia rớt xuống sàn, bể nát tan. Những bông hoa vàng nhỏ trong chai cũng vì thế mà văng ra khắp mọi nơi.
Thấy vậy Tiết Huệ mới hoảng hốt ngồi xổm xuống, tay không ngừng nhặt mảnh sành và hoa lên. Nhặt được vài miếng, đưa mắt nhìn xung quanh thì vô tình thấy bên góc tường có một cây chổi. Cô bỏ những mảnh vỡ trong tay mình ra, bước đến nơi cây chổi được đặt.
"Cô định quét gì thế?"
Triệu Tín vừa vào thì thấy Tiết Huệ đang cầm lấy chổi vào căn tin.
"Em xin lỗi, lúc này lỡ tay làm bể chai bia, giờ em sẽ đi dọn dẹp ngay." Tiết Huệ quay đầu nhìn Triệu Tín nói.
Chai bia?
Lúc này Triệu Tín mới nhìn sơ qua căn tin, cho đến khi nhìn thấy đống vỡ nát kia, anh ta mới chau mày: Sao nó lại bể?
Sao thế? Sao thế? Lục Bạch, Giang Tây, Đại Binh và Hạo Nhiên cùng nhau đi tới. Lục Bạch tò mò, ló nửa đầu ra nhìn từ phía sau lưng Triệu Tín.
Thấy Tiết Huệ đang đứng đó thì ngạc nhiên hỏi: Lại là cô à?
Tiết Huệ nhìn Lục Bạch cười:
"Thật vui, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi." Nhưng khi nhìn thấy Triệu Tín vẫn còn cau mày, cô lại tiếp tục giải thích:
"Là bởi vì em tò mò, nên tiện tay cầm lên nhìn một chút. Chẳng ngờ, lúc định đặt lại chỗ cũ thì lại trượt tay…"
"Ôi, đây là hoa của đội trưởng Dương mà."
Lục Bạch nhìn thấy đống bể nát trên sàn mới nói, cậu ta còn chẳng biết những bông hoa này là được Lộ Diêu Diêu tặng nữa cơ.
Tiết Huệ cũng không khỏi sợ hãi:
"Đội trưởng Dương đặt hoa ở đây sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà không sao đâu. Đội trưởng Dương không phải người nhỏ nhen, anh ấy sẽ không vì mấy chuyện này mà trách cô làm gì." Lục Bạch nói.
"Túm tụm lại ở chỗ này làm gì vậy."
Giọng của Dương Cảnh Thừa từ phía sau vọng tới.
Đám người Triệu Tín và Lục Bạch quay đầu lại nhìn.
Đội trưởng Dương… Tất cả mọi người đồng thanh.
Dương Cảnh Thừa gật đầu, đưa mắt nhìn qua căn tin, chợt nhíu mày, hỏi: Có chuyện gì vậy?
"Do em…ban nãy em lỡ tay làm rớt chai…chai bia của anh." Tiết Huệ nói.
Vẻ mặt của Dương Cảnh Thừa trở nên lạnh lùng khó tả:
"Sao cô lại làm thế? Ai bảo cô động vào những thứ kia?"
Triệu Tín, Lục Bạch và những người còn lại im lặng thin thít, không dám nói nửa lời.
Tiết Huệ mím môi nói:
"Xin lỗi, không phải do em cố ý đâu, do lỡ tay…Em sẽ dọn dẹp thật sạch sẽ và đền cho các anh một lọ hoa khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!